Chương 165: Xin các người hãy cứu con gái tôi
Trong nhà kho tối tăm, không khí đầy bụi bặm.
Khương Vy Nhan người đầy vết thương, lấm lem bẩn thỉu, trong lòng cô là Na Na cũng người đầy vết thương, vẫn đang liên tục nói mơ.
Trên khuôn mặt non nớt của cô bé toàn là vệt nước mắt, trong mơ vẫn không ngừng hét lên: “Bố ơi, Na Na sợ quá, lúc nào bố đến cứu Na Na và mẹ đây, hu hu hu…”
Lúc nói mơ, khóe mắt Na Na còn lăn xuống mấy giọt nước mắt trong suốt.
Khương Vy Nhan đầu tóc rối tung, hai tay toàn là máu tươi, đó là hậu quả khi cô cố gắng thử cạy cửa, có mấy ngón tay còn bật móng, máu thịt lẫn lộn.
Cô cúi đầu, ánh mắt buồn bã, cố nặn ra nụ cười dịu dàng và yêu thương, cô khẽ vén mái tóc trên mặt Na Na, vuốt ve gò má đáng yêu của cô bé, nhưng tay cô bỗng cảm thấy nóng bỏng!
“Na Na, Na Na, con đừng dọa mẹ mà…”
Khương Vy Nhan lập tức hoảng hốt, thử gọi Na Na, nhưng cô bé vẫn chẳng lên tiếng, vẻ mặt nhăn nhó.
Khương Vy Nhan ôm lấy Na Na, đứng phắt dậy, lao tới cửa, không ngừng đập cánh cửa sắt nhà kho, nước mắt như mưa, nói: “Có ai không? Có ai không? Cầu xin các anh hãy thả tôi và con gái tôi ra, con gái tôi sắp không xong rồi, tôi xin các anh đấy, mau đưa con gái tôi đến bệnh viện đi, tôi xin các anh…”
Khương Vy Nhan khóc gào lên, cô quỳ ở cửa, không ngừng dập đầu.
Bốp bốp!
Cánh cửa sắt đột nhiên mở ra, hai tên vệ sĩ gác cửa bước vào, lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ trước mặt.
Khương Vy Nhan nước mắt lưng tròng, không ngừng dập đầu cầu xin: “Tôi xin các anh, con gái tôi bị sốt rồi, xin các anh đưa con bé đến bệnh viện, nếu không con bé sẽ chết mất…”
Một tên vệ sĩ bước tới, cúi xuống sờ trán Na Na, đúng là rất nóng.
Hắn đứng dậy, nhỏ giọng nói với tên còn lại.
“Làm sao bây giờ?”
“Cứ đưa ra ngoài trước đã, dù sao bọn họ cũng là người đại úy Ninh Dương cần, nếu xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng không được yên đâu”.
Nói xong, một tên định đưa Na Na đi.
Nhưng đúng lúc này, Ninh Kỳ Nhi mặc bộ lễ phục váy dài hở lưng màu đen, vẻ mặt lạnh lùng bước vào, đằng sau có bốn tên lính mặc quân phục đang khiêng một cái chuồng chó rất to!
“Làm gì đấy?”, Ninh Kỳ Nhi hỏi.
Hai tên vệ sĩ lập tức báo cáo mọi chuyện với Ninh Kỳ Nhi, vừa nói xong, cô ta đã tiến lên tát cho mỗi tên một cái, quát: “Không có sự cho phép của tôi, ai bảo các anh đưa người ra ngoài? Cút!”
“Vâng!”
Hai tên vệ sĩ lập tức rời đi.
Sau đó, Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng đứng trước mặt Khương Vy Nhan, từ trên cao nhìn xuống Khương Vy Nhan lúc này đang không ngừng dập đầu cầu xin, nói: “Khương Vy Nhan, đã hơn hai ngày rồi, tối nay chính là bữa tiệc nhậm chức thiếu tá của anh tôi, cô vẫn không định nói tung tích của Tiêu Chính Văn sao?”
“Tôi… tôi thực sự không biết anh ấy đã đi đâu…”, vành mắt Khương Vy Nhan đỏ lên.
Ninh Kỳ Nhi bật cười, nói: “Khương Vy Nhan, cô cứ nghĩ cho kĩ đi, hiện giờ mạng sống của con gái cô nằm trong tay cô đấy. Nếu cô nói cho tôi biết tung tích của Tiêu Chính Văn, tôi sẽ bảo người đưa nó đến bệnh viện, nếu cô không nói, thì con gái cô chỉ đành chết trong lòng cô thôi”.
Cô ta nói xong, nhà kho bỗng yên tĩnh.
Khương Vy Nhan cúi đầu, nước mắt chan chứa, nhìn Na Na đang sốt cao trong lòng, cô không ngừng lắc đầu, khóc lóc, sau đó dập đầu bôm bốp trước Ninh Kỳ Nhi, nói: “Tiểu thư Ninh, tôi xin cô hãy giơ cao đánh khẽ, thả con gái tôi ra. Cô cứ giày vò tôi, tôi sẽ không nửa lời oán thán, nhưng Na Na vô tội, xin cô hãy thả con bé ra…”
“Hừ!”
Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, quát: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Người đâu, nhốt hai mẹ con họ vào chuồng chó rồi khiêng đi cho tôi!”
Lập tức có hai tên lính mặc quân phục xông lên, nhốt cả Khương Vy Nhan và Na Na vào chiếc chuồng chó lớn kia.
Khoảnh khắc đó, Khương Vy Nhan cố gắng tóm lấy nan sắt của chiếc chuồng chó, gào lên: “Cứu tôi với, cầu xin các người hãy cứu lấy con gái tôi, hãy cứu con gái tôi với! Con bé sắp không xong rồi, thật đấy…”
Khương Vy Nhan khóc òa lên, không ngừng đập đầu vào nan sắt để cầu xin.
Nhưng Ninh Kỳ Nhi chẳng thèm quan tâm, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, bảo bốn tên lính khiêng chiếc chuồng chó ra khỏi nhà kho.
Trong chuồng chó, Na Na nằm đó, khó khăn mở mắt, run rẩy chìa bàn tay nhỏ ra, nắm lấy mép áo Khương Vy Nhan đang không ngừng dập đầu xin tha, yếu ớt kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi, Na Na không sao đâu… Khụ khụ, Na Na không đau, mẹ đừng khóc nhé…”
Câu nói này của Na Na khiến người ta đau lòng, cũng khiến Khương Vy Nhan vô cùng tự trách.
Cô ôm thật chặt Na Na vào lòng, dựa vào một góc chuồng chó, nước mắt lã chã, môi bị cắn bật máu, cô lau nước mắt cho Na Na, nói: “Được được được, mẹ không khóc, mẹ không khóc nữa… Na Na nhất định phải kiên cường lên, chắc chắn bố sẽ đến cứu chúng ta ra…”
“Thật ạ? Bố sẽ đến cứu chúng ta ra sao?”, Na Na nói yếu ớt, mắt sắp không mở nổi nữa.
“Ừ! Chắc chắn! Bố con đã nói là sẽ bảo vệ chúng ta mà!”, Khương Vy Nhan gật mạnh đầu.
Na Na mỉm cười, nụ cười ảm đạm, cứ như bông sen trắng cuối cùng trên thế gian, nụ cười hé nở rồi lại nhanh chóng tắt lịm.
“Bố sẽ đến cứu mẹ và Na Na, bố sẽ đến cứu mẹ và Na Na… Bố là đại anh hùng, Na Na nhớ bố…”, Na Na nói mê man, sau đó ngất đi.
Khương Vy Nhan khóc ầm lên, cố gắng ôm lấy Na Na, thật chặt!
…
Một tiếng trước.
Ở Long Kinh.
Tổng bộ chiến khu Long Kinh nguy nga trang nghiêm, tấm bia đá cao to sừng sững trên quảng trường, xung quanh cứ cách một đoạn lại có một chiến sĩ vũ trang đang làm nhiệm vụ, ai nấy đều tinh thần phơi phới.
Tổng bộ khiến khu vô cùng trang nghiêm, trên tám cánh cổng đỏ lớn là quốc huy của Hoa Quốc, đỏ tươi rực rỡ, khiến người ta phải cung kính.
Ở cổng là hai hàng chiến sĩ mặc quân phục, tay cầm súng gắn lưỡi lê, như từng cây tùng, đứng thẳng tắp trước cổng, chấp hành nhiệm vụ bảo vệ.
Còn lúc này, trong phòng họp của tổng bộ chiến khu.
Cánh cửa rồng màu vàng to lớn được bốn chiến sĩ mở ra từ bên trong, một đoàn nam nữ già trẻ mặc quân phục, vây quanh Tiêu Chính Văn mặc chiến bào hoa văn rồng xanh đi đầu bước ra.