Chương 158: Ném chết con gái cô!
Khi Khương Vy Nhan tỉnh lại, đầu nặng trĩu, đầu và trán cô vẫn còn đau, cô vươn tay sờ vào thấy còn có vết máu.
Cô khó khăn đứng dậy, trước mặt tối om, một tia sáng len lỏi qua khe hở nhỏ trên tường, chiếu xuống đất.
“Na Na, Na Na!”, Khương Vy Nhan lo lắng, căng thẳng, nhìn thấy Na Na nằm trên mặt đất cách đó không xa, trên người cũng có một vết máu.
Cô khó khăn đứng dậy, chạy đến, ôm lấy Na Na đang nằm trên nền đất lạnh lẽo vào trong lòng.
Khoảnh khắc đó, Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa, tinh thần hoảng loạn chạm vào vết máu trên mặt Na Na, đôi môi run rẩy hét lên: “Na Na, tỉnh lại đi, là mẹ đây, mẹ đây, Na Na…”
Khương Vy Nhan nghẹn ngào, nước mắt lăn dài từng giọt.
Nếu như Na Na xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô cũng không muốn sống nữa.
“Khụ khụ, mẹ…. mẹ ơi, đầu Na Na đau quá, đau quá…”
Nhờ có Khương Vy Nhan liên tục gọi, Na Na nằm trong vòng tay cô cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt không còn chút thần sắc nào, sắc mặt tái nhợt, giọng nói vô cùng yếu ớt, tựa như ngọn nến trước cơn gió.
Giọt nước mắt lăn dài trên má Khương Vy Nhan, cô ôm chặt lấy Na Na, áp má vào mặt Na Na, nghẹn ngào nói: “Na Na, có mẹ ở đây, Na Na đừng sợ, ngoan nhé, chúng ta đợi bố đến cứu chúng ta…”
“Mẹ ơi, bố thật sự sẽ đến cứu chúng ta sao?”, Na Na yếu ớt hỏi.
“Nhất định, nhất định sẽ tới!”, Khương Vy Nhan gật đầu mạnh, nói: “Bố đã từng hứa với chúng ta, sẽ bảo vệ chúng ta, bố đã hứa thì nhất định sẽ làm được! Na Na, con phải kiên cường lên, đừng ngủ, mẹ hát cho con nghe nhé, được không?”
“Dạ, vâng ạ”, Na Na gật đầu, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười.
Trong nhà kho nhỏ u ám, Khương Vy Nhan ôm chặt Na Na, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
“Trời tối đen, những vì sao chiếu sáng, những chú côn trùng bay, bạn đang nhớ ai…”
“Sao trên trời đang khóc, hoa hồng dưới đất héo tàn, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có người ở bên…”
Tiếng hát da diết trong căn nhà kho âm u chưa đầy mười mét vuông này nhẹ nhàng phiêu du.
Lúc này, cửa sắt nhỏ của nhà kho đột nhiên bị mở ra!
Ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng toàn bộ nhà kho, vô cùng chói mắt!
Khương Vy Nhan ôm chặt Na Na, vội vàng đứng dậy, trốn vào trong góc nhìn ba bóng người ở cửa với vẻ mặt hoảng sợ.
Lúc này Ninh Kỳ Nhi lấy tay bịt mũi, dùng tay xua xua bầu không khí trước mặt, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ vào Khương Vy Nhan hét lớn: “Hai người các người, khiến cô ta mở mồm nói ra chỗ ở của Tiêu Chính Văn!”
“Vâng, tiểu thư!”
Hai vệ sĩ mặc vest đen bình tĩnh bước vào, đi thẳng về phía Khương Vy Nhan với vẻ mặt lạnh tanh.
Khương Vy Nhan hoảng loạn, ôm chặt Na Na trong lòng, hét lớn: “Mấy người đừng qua đây, đừng qua đây! Á á á! Thả con gái tôi ra, thả con bé ra, Na Na, Na Na…”
Tuy nhiên, dù Khương Vy Nhan có la hét và vùng vẫy trong tuyệt vọng cũng không giúp ích được gì, một vệ sĩ đã tóm lấy Na Na khỏi vòng tay của Khương Vy Nhan, sau đó đá vào bụng của cô, khiến cô đập mạnh lưng vào tường!
Bụp một tiếng, Khương Vy Nhan đập mạnh lưng vào tường, cả người nghiêng về phía trước, ngã xuống dưới đất!
Cú đá này khiến cả người Khương Vy Nhan đau nhói.
“Thả… thả con gái tôi ra, cầu xin các người, tha cho con gái tôi…”, Khương Vy Nhan quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin.
Na Na bị vệ sĩ ôm chặt trong lòng, lúc này đang dùng sức giãy giụa, cô bé đập vào cánh tay, vào mặt của tên vệ sĩ, khóc hu hu hét lớn: “Mấy người là người xấu, người xấu, đừng có đánh mẹ cháu, đừng có đánh mẹ, bố cháu nhất định sẽ quay lại đánh mấy người thật đau đấy, hu hu hu, mẹ ơi…”
Khương Vy Nhan ôm bụng, quỳ trên mặt đất, duỗi một tay ra, khó khăn nhìn Na Na, nói: “Na Na đừng khóc, mẹ không sao, không sao…”
Lúc này, Ninh Kỳ Nhi giơ tay tát thẳng vào mặt Na Na một cái, lạnh lùng nói: “Đồ con hoang, còn khóc nữa tao chôn sống mày!”
Nghe thấy câu này, Na Na sợ hãi nín khóc, đôi mắt to của cô bé rưng rưng nước mắt.
Khương Vy Nhan quỳ trên mặt đất, cầu xin Ninh Kỳ Nhi: “Tiểu thư Ninh, cầu xin cô, tha cho tôi và con gái tôi, cầu xin cô…”
Ninh Kỳ Nhi lạnh lùng bước tới chỗ Khương Vy Nhan, nhìn Khương Vy Nhan đang quỳ trước mặt cô, lạnh lùng nói: “Ha ha, tha cho các người, Khương Vy Nhan, cô đang đùa với tôi sao? Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha cho các người như vậy sao? Muốn tôi tha cho các người cũng được, nói cho tôi biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu!”
Trong lòng Ninh Kỳ Nhi rất tức giận!
Tiêu Chính Văn đã rời khỏi Tu Hà, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào!
Đây là chạy trốn sao?
Đúng là tên vô dụng, lại còn vất bỏ cả vợ con để chạy trốn một mình!
Khương Vy Nhan lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt xinh đẹp lúc này dính đầy bùn đất lẫn với nước mắt, cô khóc nói: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết Tiêu Chính Văn đi đâu, cầu xin cô, tiểu thư Ninh, xin cô rộng lòng thương xót, tha cho tôi và con gái có được không, chỉ cần cô tha cho chúng tôi, tôi và Na Na sẽ lập tức rời khỏi Tu Hà, cả đời này cũng sẽ không về đây nữa…”
Bốp!
Ninh Kỳ Nhi tiến lên tát vào mặt Khương Vy Nhan, tức giận nói: “Cô không biết sao? Khương Vy Nhan, cô coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Tiêu Chính Văn đối với cô tốt như vậy, chẳng lẽ cô lại không biết chỗ ở của anh ta sao? Tốt lắm, xem ra cô rượu mời không thích uống lại thích uống rượu phạt!”
Nói xong, Ninh Kỳ Nhi xoay người, ra hiệu cho vệ sĩ nhấc Na Na lên cao, vẻ mặt vô cùng dữ tợn, hét lớn với Khương Vy Nhan: “Khương Vy Nhan, cô chỉ có một cơ hội, cô muốn con gái hay muốn bảo vệ con chó hoang Tiêu Chính Văn kia? Nếu như cô không nói cho tôi biết chỗ ở của Tiêu Chính Văn, bây giờ tôi sẽ bảo anh ta ném chết con gái cô!”. Truyện thuộc sở hữu của ReadMe (Android) và FindNovel (iOS).
“Á á á! Đừng mà, đừng mà! Tôi cầu xin cô, tiểu thư Ninh! Tôi… tôi thật sự không biết Tiêu Chính Văn đi đâu, đừng ném con gái tôi, đừng mà…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!