Chương 108: Ba trăm nghìn tệ là đắt lắm sao?
Nghe Từ Phân nói vậy, sắc mặt Tiêu Chính Văn lập tức thay đổi!
Có ý gì đây?
Đối tượng xem mắt giới thiệu cho Khương Vy Nhan?
Khương Vy Nhan là vợ mình mà?
Từ Phân làm vậy là quá đáng lắm rồi!
“Bà muốn làm gì?”, Tiêu Chính Văn đanh mặt hỏi, tay siết chặt nắm đấm.
“Làm gì ư?”
Từ Phân lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Tiêu Chính Văn, có trách thì trách bản thân cậu đi, ai bảo cậu không có bản lĩnh? Sớm muộn gì cậu cũng bị nhà họ Ninh bắt đi, đến lúc đó nhà họ Khương tôi chỉ cần bỏ ra chút tiền để mở rộng quan hệ thì chắc chắn nhà họ Ninh sẽ bỏ qua cho nhà họ Khương! Còn đứa con gái Khương Vy Nhan của tôi, chẳng lẽ cứ làm góa phụ mãi sao? Tôi còn không mau tìm cho nó một người tốt à? Hơn nữa nếu Vy Nhan kết hôn với con nhà họ Bao thì nó cũng sẽ là bà chủ nhỏ của nhà họ Bao! Nhà họ Ninh muốn đối phó với nhà họ Khương, dù thế nào cũng phải nhìn sắc mặt của nhà họ Bao chứ? Nhà họ Bao ở Tu Hà cũng là gia tộc có danh tiếng, không kém hơn nhà họ Khương chúng tôi đâu!”
Từ Phân tính toán theo ý mình, cẩn thận tỉ mỉ.
Bây giờ đã bắt đầu phòng bị trước, mở đường cho mình và nhà họ Khương rồi.
“Tôi không đồng ý!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, anh xoay người kéo Khương Vy Nhan đi về.
Nhưng lúc này Khương Học Bác đanh mặt đứng bật dậy, sắc mặt lạnh như băng nói: “Cậu không đồng ý cũng phải đồng ý! Cậu không phải là người nhà họ Khương nên không có quyền can thiệp vào việc nhà tôi! Khương Vy Nhan là con gái của tôi, tôi có quyền chọn một người chồng tốt cho nó, có quyền cho nó một tương lai tốt hơn. Tiêu Chính Văn cậu chỉ là một thằng nghèo hèn, là con chó hoang của nhà họ Tiêu, không có tư cách lên tiếng! Cậu vẫn nên nghĩ xem làm sao để giải quyết chuyện của nhà họ Ninh đi”.
Vốn dĩ Khương Bác Học không muốn làm như vậy nhưng ông ta bị Từ Phân làm cho dao động.
Phải rồi, con gái mình thì mình đau lòng!
Ông ta nhất định phải chọn cho Khương Vy Nhan một người chồng và một tương lai tốt.
Tiêu Chính Văn chỉ là một thằng vô dụng!
Chỉ biết gây rắc rối, làm nhà họ Khương loạn cào cào cả lên!
Khương Thần cũng đứng dậy chỉ vào Tiêu Chính Văn mắng: “Tiêu Chính Văn, tốt nhất anh đừng tự chuốc thêm rắc rối cho mình nữa! Khương Vy Nhan là chị tôi, tôi không mong nhìn thấy cả đời chị ta sống với một tên vô dụng như anh! Anh Bao chính là chốn nương tựa tốt nhất của chị tôi”.
Sở dĩ Khương Thần và Từ Phân nóng lòng sắp xếp cuộc hôn nhân này là vì họ muốn lôi kéo nhà họ Bao, muốn tìm một người chống lưng cho mình.
Lúc này Bao Bộ Nghĩa cũng kéo caravat của mình, hai tay đút vào túi quần đi đến, vừa cao ngạo vừa khiêu khích nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh là tên Tiêu Chính Văn đó à? Tôi thấy cũng chẳng ra làm sao cả, rất bình thường, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hệt như người gác cổng nhà chúng tôi! Đắc tội với nhà họ Ninh thì chỉ có đường chết. Tôi khuyên anh tốt nhất nên rời xa Khương Vy Nhan, tôi nhất định sẽ thay anh chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô ấy”.
Nghe hắn nói vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, cả ngoài toát ra một luồng khí lạnh tanh. Anh nhấc bước đi đến nắm lấy caravat của Bao Bộ Nghĩa, lạnh lùng nói: “Nhà họ Bao anh là cái thá gì mà cũng dám vênh váo trước mặt tôi? Chỉ dựa vào anh mà cũng dám giành người phụ nữ của tôi à?”
Tiêu Chính Văn đã nổi giận!
Anh đã kìm nén cơn giận của mình cả ngày nay.
Ánh mắt và khí thế đáng sợ này khiến Bao Bộ Nghĩa khiếp sợ lập tức kinh hãi hét lên: “Anh… anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, tôi là cậu chủ nhà họ Bao đấy, nhà họ Bao ở Tu Hà cũng là một trong những người đứng đầu của các gia tộc hạng hai. Nếu anh dám làm gì với tôi thì nhà họ Bao tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Trước đây nghe nói Tiêu Chính Văn là một con người rất đơn giản, thô lỗ, bây giờ xem ra hình như đúng là vậy.
Người xưa nói đúng, người lỗ mãng không sợ người không có não, người không có não không sợ người liều mạng!
Bây giờ xem ra Tiêu Chính Văn này là người cực kỳ liều mạng!
Thấy vậy, Từ Phân lập tức bước đến đẩy Tiêu Chính Văn ra, chỉ vào anh mắng chửi xối xả: “Tiêu Chính Văn, cậu làm gì vậy? Cậu điên rồi, lại còn dám hung dữ với thiếu gia Bao!”
Khương Học Bác và Khương Thần cũng quở mắng, đồng thời liên tục xin lỗi Bao Bộ Nghĩa!
“Thiếu gia Bao, thật sự xin lỗi. Cậu ta vừa xuất ngũ nên tính tính hơi nóng nảy, làm việc không suy nghĩ, cháu đừng chấp nhặt với cậu ta”, Khương Học Bác gật đầu nói.
Bao Bộ Nghĩa kéo lại caravat của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi mắng Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, anh đợi đấy, tôi nhớ mặt anh rồi!”
Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm còn muốn lao đến nhưng lại bị Khương Vy Nhan ở đằng sau kéo ngăn lại.
Khương Vy Nhanh lắc đầu với anh: “Đừng, anh ta là con cháu nhà họ Bao, chúng ta không đắc tội được đâu. Anh yên tâm đi, chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm, em sẽ không đồng ý với yêu cầu của bố mẹ đâu”.
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Vậy được, anh cũng đi”.
Vừa nghe vậy, Từ Phân lo lắng nói: “Cậu cũng đi sao? Cậu đi theo làm gì? Ở đây có chuyện của cậu à?”
Nhưng Bao Bộ Nghĩa lại bật cười nói: “Không, cô à, cứ để anh ta đi đi! Cháu muốn anh ta tận mắt nhìn xem cách biệt của cháu và anh ta lớn thế nào! Đến lúc đó, chắc chắn anh ta sẽ tự mình rút lui thôi”.
Ý đồ của Bao Bộ Nghĩa rất đơn giản, một con chó hoang mà thôi, mình chỉ cần dùng tiền và thế lực dọa anh ta chút thôi thì chẳng phải anh ta chạy trốn còn không kịp sao?
Đến lúc đó cô gái xinh đẹp như Khương Vy Nhan sẽ là người trên giường của mình rồi.
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Từ Phân lóe sáng, bà ta cảm thấy rất đúng nên vội vã lấy lòng hắn nói: “Phải phải phải! Thiếu gia Bao nói đúng!”
Sau đó bà ta trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Nếu thiếu gia Bao đã lên tiếng thì cậu cứ đi cùng đi! Cũng tốt, để thằng vô dụng như cậu nhìn xem thiếu gia Bao ưu tú đến thế nào”.
Không lâu sau, mấy người đó lên xe, vì Porsche Panamera là xe chỉ có hai chỗ ngồi nên Bao Bộ Nghĩa muốn mời Khương Vy Nhan lên ngồi cùng, nhưng cô lại bị Tiêu Chính Văn kéo lên chiếc BMW 5-series mà anh mua trước đó!
Thấy cảnh tượng này, Bao Bộ Nghĩa tức giận đến mức run rẩy, hắn hỏi Từ Phân: “Sao anh ta lại có con BMW 5-series đó vậy?”
Khương Thần xích lại gần trả lời thay mẹ mình: “Thiếu gia Bao, anh đừng tức giận, chiếc xe đó là do Tiêu Chính Văn mua bằng tiền xuất ngũ, không đáng tiền đâu. So với Porsche Panamera của thiếu gia Bao thì quả thật chỉ như rác mà thôi! Thiếu gia Bao, chiếc xe này của anh đẹp thật đấy, ít nhất cũng phải một triệu nhỉ?”
Bao Bộ Nghĩa cười khẩy nói: “Đẳng cấp đấy, một triệu tư đấy! Cũng chỉ là một tháng lương của tôi mà thôi!”
Câu này khiến Từ Phân và Khương Học Bác sững sờ tại chỗ!
Một chiếc xe mà tốn hết một triệu tư! Còn chỉ là một tháng lương mà thôi nữa…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!