Chương 106: Rốt cuộc Tiêu Chính Văn là ai?
Ngô Khoan Nghiệp tỏ vẻ kích động, lập tức hất tay Khương Mỹ Nghiên đi, vội vàng chạy tới, đẩy Tiêu Chính Văn ở trước mặt ra, mắng mỏ: “Vô dụng! Tránh ra!”
Sau đó, cậu ta tỏ vẻ khiêm tốn, chìa hai tay ra, cười cung kính nói với Tô Khởi Minh: “Chủ tịch Tô, không ngờ lại gặp ông ở đây. Chào ông, tôi là Ngô Khoan Nghiệp, chủ tịch của tập đoàn Ngô Thị, bố tôi là Ngô Khởi Long, từng ngồi ăn cùng bàn với ông đấy”.
Tô Khởi Minh nhíu mày, nhìn Ngô Khoan Nghiệp trước mặt, cũng chỉ dửng dưng gật đầu, không hề chìa tay ra bắt với cậu ta.
Cậu ta dám đẩy Tiêu Chính Văn sao?
Cái tên này chán sống chắc?
Vừa rồi Tiêu Chính Văn trong cơn tức giận, đã cách chức Tiền Đăng Hải và Kỳ Nghị.
Thậm chí ngay cả Đào Nghĩa Nhân cũng phải quỳ xuống xin lỗi cậu ấy!
Vẻ mặt Ngô Khoan Nghiệp hơi lúng túng, nhưng cũng có phản ứng lại ngay, lập tức bước về phía Trịnh Thiên Thái ở phía sau, tỏ thái độ cung kính và hơi sợ hãi, nói: “Thiên Gia, tôi tên là Ngô Khoan Nghiệp, là chủ tịch của tập đoàn Ngô Thị, tôi…”
Bốp!
Ngô Khoan Nghiệp còn chưa nói xong, Trịnh Thiên Thái đã giơ tay vả cho cậu ta một cái, ông ta trợn hai mắt, giận dữ gầm lên: “Láo toét! Vừa rồi mày dám đẩy Tiêu…”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, Trịnh Thiên Thái cũng nhận thấy, lập tức sửa lời: “Tập đoàn Ngô Thị cái quái gì, cút mau!”
Ngô Khoan Nghiệp bị cái tát này làm cho sững sờ, cậu ta ôm gò má, ngẩn người tại chỗ, choáng váng. Cậu ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Thiên Gia lại đột ngột tát mình một cái.
Lẽ nào là vì chuyện của Vương Đại Hải lần trước sao?
Toi rồi, toi rồi!
Nếu để Thiên Gia ghét bỏ thì chẳng phải mình tiêu đời rồi sao?
Chẳng phải tập đoàn Ngô Thị sẽ đi tong sao?
Ngô Khoan Nghiệp nghĩ đến đây, lập tức cúi người chín mươi độ, xin lỗi: “Thiên Gia, Thiên Gia, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, chuyện lần trước của anh Hải thực sự không liên quan gì đến tôi cả”.
Trịnh Thiên Thái nhíu mày, nhìn Ngô Khoan Nghiệp đang xin lỗi trước mặt, ánh mắt ông ta lén nhìn về phía Tiêu Chính Văn, thấy đối phương bất đắc dĩ lắc đầu, ông ta liền nói: “Cút đi! Tao không muốn nhìn thấy mày!”
Ngô Khoan Nghiệp nghe thấy thế thì rùng mình, lập tức lùi lại, sau đó kéo theo Khương Mỹ Nghiên vẫn đang ngây người tại chỗ, vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện.
Chạy được khoảng trăm mét, Ngô Khoan Nghiệp mới dừng lại, Khương Mỹ Nghiên cũng thở hổn hển, nói: “Thiếu gia Ngô, vừa rồi là chủ tịch Tô và Thiên Gia Trịnh Thiên Thái đúng không?”
Ngô Khoan Nghiệp ôm gò má vẫn đang rát bỏng, nói: “Đúng vậy, vừa rồi nguy hiểm quá, may Thiên Gia không gây rắc rối gì cho anh, nếu ông ta muốn xử lý anh thì chắc là bây giờ anh đã sống dở chết dở rồi!”
Khương Mỹ Nghiên cũng thấy sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đúng rồi, vừa nãy anh không cảm thấy ánh mắt chủ tịch Tô và Thiên Gia nhìn Tiêu Chính Văn khác khác sao? Hơn nữa, sao em cứ cảm thấy hình như hai người bọn họ đi theo Tiêu Chính Văn…”
Ngô Khoan Nghiệp sững sờ, nhíu mày, sau đó cười mỉa: “Khương Mỹ Nghiên, em hoa mắt nhìn nhầm à? Con chó hoang Tiêu Chính Văn đó là cái thá gì mà có thể khiến chủ tịch Tô và Thiên Gia đứng sau anh ta chứ? Thôi đi, anh thấy là trùng hợp thôi”.
Khương Mỹ Nghiên nghe thấy thế, cũng gật đầu, cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi.
Còn các nhân viên và bệnh nhân trong bệnh viện, cuối cùng giao cho Tô Khởi Minh và Trịnh Thiên Thái phong tỏa tin tức.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Tiêu Chính Văn liền trở về sân nhỏ nhà họ Khương.
Nhưng trong sân nhỏ không thấy bóng dáng Khương Vy Nhan và Na Na đâu cả. Hỏi người làm của biệt viện mới biết Khương Vy Nhan và Na Na đang quỳ ở sảnh lớn, chịu sự nhiếc móc và sỉ nhục của người nhà họ Khương.
Ở sảnh lớn, hai mẹ con Khương Vy Nhan và Na Na đang quỳ trên nền nhà lạnh buốt, chịu sự chửi mắng của mọi người.
Khương Văn Kỳ tức giận, trán nổi gân xanh, đứng dậy chỉ vào mặt Khương Vy Nhan, giận dữ nói: “Khương Vy Nhan! Cô nhìn chuyện tốt mà Tiêu Chính Văn làm đi! Lần này thì nhà họ Khương chúng ta đã đắc tội với nhà họ Ninh rồi! Cô nói xem nhà họ Khương phải làm thế nào bây giờ?”
Hốc mắt Tiết Mai cũng thâm đen, chỉ vào Khương Vy Nhan, tức giận mắng: “Cô đúng là đồ xui xẻo mà! Nếu không phải vì cô và tên Tiêu Chính Văn kia thì nhà họ Khương liệu có đắc tội với nhà họ Ninh không? Tháng sau Ninh Dương thăng chức thiếu tá rồi, đắc tội cậu ta thì nhà họ Khương được lợi lộc gì chứ?”
Khương Vy Nhan uất ức quỳ dưới đất, một tay ôm Na Na đang hoảng loạn và sợ hãi. Cô nhìn Khương Thái Xương đang ngồi trên ghế Thái sư, trán quấn băng, nói: “Ông nội, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, tất cả là tại cháu, xin ông hãy tha cho cháu và Tiêu Chính Văn. Tiêu Chính Văn cũng không cố ý đắc tội nhà họ Ninh, anh ấy chỉ… chỉ…”
“Hừ!”
Khương Thái Xương lạnh lùng hừ một tiếng, nện mạnh chiếc gậy trong tay xuống nền gạch, quát: “Khương Vy Nhan, cô đừng xin xỏ cho cái thằng vô dụng kia nữa. Nếu cậu ta quan tâm đến cô thật thì đã không để cô về nhà một mình trước thế này. Tôi thấy cái con chó hoang kia đã vứt bỏ hai mẹ con cô rồi cao chạy xa bay rồi! Nếu đã vậy thì tôi chỉ có thể giao cô và Na Na cho nhà họ Ninh xử lý thôi! Đừng trách tôi vô tình, tôi cũng vì cả nhà họ Khương thôi! Người đâu, đưa Khương Vy Nhan và đứa con hoang này đến nhà họ Ninh, để mặc bọn họ xử lý! Cho dù ném bọn họ xuống sông hay chôn sống thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Khương cả!”
Khương Vy Nhan nghe thấy vậy, trong lòng đau nhói, nước mắt chảy giàn dụa, cô quỳ dưới đất, không ngừng cầu xin: “Ông nội, ông đừng làm thế mà, đừng đưa bọn cháu đến nhà họ Ninh! Cháu là cháu gái ông, Na Na cũng là chắt ngoại của ông mà…”
Vẻ mặt Khương Thái Xương lạnh lùng, ánh mắt phẫn nộ, quát: “Đủ rồi! Cô đừng cầu xin tôi nữa, cô cũng đâu phải cháu gái tôi! Nhất là đứa con hoang kia, lại càng không liên quan gì đến nhà họ Khương cả! Bắt đầu từ hôm nay, Khương Vy Nhan cô không liên quan gì đến nhà tôi hết, sống chết của hai mẹ con cô do nhà họ Ninh quyết định!”
Lão gia vừa nói xong, mọi người nhà họ Khương ở bên dưới cũng nhao nhao nói theo: “Đúng vậy! Lão gia sáng suốt!”
“Phải đấy! Khương Vy Nhan này từ sau khi trở về gây bao nhiêu rắc rối cho nhà chúng ta! Phải đuổi đi từ lâu mới phải!”
“Hừ! Đưa ngay đến nhà họ Ninh, may ra có thể làm nguôi cơn giận của nhà họ Ninh đối với nhà họ Khương!”
Đối mặt với sự máu lạnh của người nhà họ Khương, Khương Vy Nhan ôm chặt lấy Na Na đang khóc hu hu, nước mắt rơi như mưa.
“Ông nội, ông muốn đưa Vy Nhan đến nhà họ Ninh thật sao?”, Khương Vy Nhan khóc đỏ cả mắt, trong lòng cô rất đau khổ.
Khương Thái Xương chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, nhưng thái độ của lão đã rất rõ ràng.
Khương Học Bác ở bên cạnh không nỡ nhìn nữa, xông ra, quỳ xuống đất, cầu xin lão gia: “Bố, xin bố nể tìnhVy Nhan là con gái con, đừng đưa nó đến nhà họ Ninh mà…”
Khương Thái Xương thấy vậy, lạnh lùng nói: “Khương Học Bác! Mày là con trai tao, không nghĩ cách cứu nhà họ Khương thì đã đành, lại còn cầu xin cho cô ta? Mày đúng là khiến tao thất vọng quá! Được, nếu mày muốn xin cho cô ta, bắt đầu từ hôm nay, mày sẽ bị cách chức tổng giám đốc ở công ty!”
Khương Học Bác ngây người, toàn thân run lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!