Chương 105: Đào Nghĩa Nhân quỳ gối
Sau đó Tôn Tư Niên cúp máy, còn Đào Nghĩa Nhân đã toát mồ hôi lạnh, ánh mắt hoảng hốt.
Sao ông ta biết được cái tên Tiêu Chính Văn kia lại là chủ soái Bắc Lương của Hoa Quốc, là ân nhân cứu mạng của sư phụ chứ?
Thật là đáng sợ!
Vừa rồi ông ta đã đắc tội với chủ soái Bắc Lương, đắc tội với vua Bắc Lương nắm trong tay ba trăm nghìn đàn ông.
Thế thì khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết chứ?
Cho dù liều cả nhà họ Đào thì cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng!
Thế là, Đào Nghĩa Nhân vội vàng gọi điện thoại cho Tiền Đăng Hải.
Ở bên này, đám Tiền Đăng Hải đang mỉa mai, tức giận chỉ trích mấy người Tiêu Chính Văn và Tô Khởi Minh!
“Oắt con! Cậu nổ quá đấy! Gia chủ Đào là đệ tử của thần y Tôn, là danh y ở Sở Châu, Tây Xuyên, còn được gọi là tiểu thần y, toàn quen biết những quan to có máu mặt, những nhân vật cấp chủ tịch thành phố! Còn có người quen biết ở tận Long Kinh! Cậu mà có thể liên lạc được với thần y Tôn sao? Đúng là hoang đường!”
Tiền Đăng Hải nở nụ cười mỉa mai, châm chọc.
Trước đó ông ta còn suýt nữa tưởng rằng đời này mình đi tong thật rồi.
Nhưng bây giờ ông ta lại thấy tự tin rồi!
Con người là vậy mà.
Hai bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân cũng hùa theo.
“Ha ha! Phải đấy, phải đấy! Hội trưởng Tiền nói đúng lắm, con người ấy mà, phải nhìn cho rõ thực lực của mình, đừng có nổ to quá, nếu không bị vả mặt thì khó coi lắm!”, Tôn Thiên Trung nịnh hót hùa theo Tiền Đăng Hải, cười chế giễu Tiêu Chính Văn.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lãnh đạm, dường như chẳng quan tâm những gì họ nói, chỉ yên lặng xem thời gian.
Hành động này khiến Tiền Đăng Hải thầm thấy căng thẳng.
Sao tên oắt này lại bình tĩnh như vậy nhỉ? Lẽ nào cậu ta quen biết thần y Tôn Tư Niên của Hoa Quốc thật sao?”
Vô lý!
Hoàn toàn không có khả năng đó!
Nhưng điện thoại trong tay Tiền Đăng Hải đột nhiên vang lên, nhìn cuộc gọi hiển thị là gia chủ nhà họ Đào.
Tiền Đăng Hải lập tức cười tươi như hoa, cầm điện thoại quơ qua quơ lại với đám người Tiêu Chính Văn, cao giọng nói: “Ha ha ha! Gia chủ Đào gọi lại cho tôi này, chắc là đã giải quyết xong rồi! Mấy người cứ chờ cơn thịnh nộ của nhà họ Đào đi! Nhất là Tiêu Chính Văn cậu và Tô Khởi Minh! Các người chết chắc rồi!”
Tiền Đăng Hải nhận cuộc gọi video của Đào Nghĩa Nhân trước mặt tất cả mọi người, ông ta cúi người chín mươi độ, nở nụ cười nịnh nọt cung kính, nói: “Gia chủ Đào, tôi biết ngay anh sẽ giải quyết được mà. Sao rồi? Chức vụ của tôi được khôi phục rồi phải không? Có phải anh sắp ra tay với Tô Khởi Minh và tên Tiêu Chính Văn kia không?”
Nhưng, Tiền Đăng Hải vừa nói xong, Đào Nghĩa Nhân ở bên kia đã nổi giận trách mắng: “Tiền Đăng Hải! Anh quỳ xuống cho tôi!”
Phịch!
Tiền Đăng Hải gần như quỳ xuống theo phản xạ, bởi vì trong mắt ông ta, gia chủ Đào còn đáng sợ hơn Tiêu Chính Văn và Tô Khởi Minh nhiều.
“Gia chủ Đào, có chuyện gì vậy?”, Tiền Đăng Hải khó hiểu, cau mày hỏi.
Đào Nghĩa Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói: “Đưa điện thoại cho cậu Tiêu! Nhanh!”
Tiền Đăng Hải sững sờ, nhưng vẫn làm theo, đưa điện thoại cho Tiêu Chính Văn, ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi.
Tiêu Chính Văn nhận lấy điện thoại, dửng dưng mở miệng nói với Đào Nghĩa Nhân ở phía bên kia: “Gia chủ Đào, cuối cùng cũng được gặp nhau rồi”.
Nghe giọng nói không mặn không nhạt của Tiêu Chính Văn, gia chủ Đào lập tức quỳ xuống đất, dập đầu như giã tỏi, xin lỗi: “Cậu Tiêu, xin cậu hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi, tôi cũng không biết thân phận của cậu nên mới gây ra chuyện như vậy. Sư phụ vừa rồi đã gọi điện thoại cho tôi, xin cậu Tiêu tha cho tôi!”
Chà!
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc!
Bởi vì bọn họ đều nhìn thấy Đào Nghĩa Nhân trong video, lúc này đang quỳ dưới đất xin lỗi Tiêu Chính Văn.
Đây… đây là gia chủ Đào Nghĩa Nhân của nhà họ Đào quyền thế nhất Sở Châu, Tây Xuyên đấy!
Còn là đệ tử của thần y Tôn Tư Niên Hoa Quốc nữa!
Vậy mà bây giờ ông ta lại quỳ xuống xin Tiêu Chính Văn tha thứ!
Tiền Đăng Hải lập tức như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, xương cốt toàn thân như nhũn ra, ông ta ngã quỵ xuống đất, một bãi chất lỏng màu vàng chảy ra, bốc mùi rất khó chịu!
Ông ta sợ tè cả ra quần!
Hai bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân cũng hồn vía lên mây, mặt mày tái mét!
Không ngờ tên Tiêu Chính Văn này liên lạc với thần y Tôn Tư Niên thật, còn bắt gia chủ Đào quỳ xuống xin lỗi nữa.
Thật là đáng sợ!
Sau đó, Đào Nghĩa Nhân ở trong video luôn miệng nói: “Cậu Tiêu, cái tên Tiền Đăng Hải này chết cũng không đáng tiếc, cậu cứ trách phạt thoải mái. Nhưng xin cậu Tiêu nể mặt sư phụ và tôi, con gái Tôn Thiên Trung đã được gả vào nhà họ Đào tôi, xin cậu Tiêu rộng lượng, bỏ qua cho nhà họ Tôn! Tôi cầu xin cậu đấy!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, quét mắt qua, Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân lập tức quỳ xuống, bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn như một con chó, dập đầu xin lỗi: “Cậu Tiêu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là chúng tôi có mắt không tròng, không thấy Thái Sơn, xin cậu hãy tha thứ cho chúng tôi! Sau này, nhà họ Tôn tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu!”
“Tiêu Chính Văn, tôi xin lỗi! Tôi sai rồi, anh cứ coi như tôi là con chó cắn càn đi! Xin anh đừng cho người bắt tôi đi…”, Tôn Nhân khóc lóc thảm thiết, dập đầu xuống đất như giã tỏi, vang lên bôm bốp.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, nói: “Tôi có thể thả bố con nhà họ Tôn, nhưng tất cả sản nghiệp của nhà họ Tôn sẽ thuộc danh nghĩa của Trịnh Thiên Thái. Bắt đầu từ hôm nay, bố con nhà họ Tôn sẽ rời khỏi Tu Hà, nếu sau này để tôi bắt gặp thì giết không tha!”
Lời của Tiêu Chính Văn chẳng khác gì quân lệnh!
Bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân nghe vậy như được đại xá, không ngừng dập đầu cảm ơn.
Cuối cùng, Tiền Đăng Hải bị dẫn đi trong tiếng kêu la, hai bố con nhà họ Tôn cũng lập tức rời khỏi Tu Hà, ngồi máy bay đến Sở Châu.
Toàn bộ sản nghiệp nhà họ Tôn tạm thời giao cho Trịnh Thiên Thái quản lý.
Trịnh Thiên Thái lập tức quỳ xuống, cung kính nói với Tiêu Chính Văn: “Cảm ơn ngài Tiêu đã tin tưởng, thuộc hạ nhất định sẽ xử lý chu đáo!”
Tiêu Chính Văn gật đầu, liếc nhìn Tô Khởi Minh, rồi bước sang bên cạnh với ông ta. Tô Khởi Minh tỏ vẻ cung kính, hỏi: “Cậu Tiêu còn dặn dò gì không?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, nói: “Chủ tịch Tô, có chuyện này tôi muốn làm phiền ông”.
“Cậu Tiêu cứ nói”, Tô Khởi Minh nói.
Tiêu Chính Văn ghé lại, khẽ nói mấy câu bên tai Tô Khởi Minh, sau đó ông ta tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Được, tôi sẽ xử lý”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hòa nhã vang lên ở cổng bệnh viện.
“Ồ? Tiêu Chính Văn, sao anh lại ở đây?”
Người lên tiếng chính là Khương Mỹ Nghiên đang khoác cánh tay Ngô Khoan Nghiệp, cô ta đi giày cao gót, vẻ mặt kiêu ngạo.