Chương 327
Bởi vì nguồn tài chính của Ngô Tuệ Lan, bọn họ biết rõ nhất.
Bà ta còn không đủ khả năng mua một chiếc, hai mươi lắm chiếc xe, điều đó là không thể! “Không tin chứ gì?”
Ngô Tuệ Lan có vẻ tức giận, lấy biên lai mua xe từ trong túi ra, ném vào mặt Mục Hải Long.
“Mở mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kỹ. Có phải là đoàn xe của bà đây mua hay không!”
Mục Hải Long cầm biên lại lên xem.
Con người của anh ta sắp lòi ra luôn rồi.
“Chuyện chuyện chuyện này..thật sự là đoàn xe bà ta mua!”
“Cái gì!”
Mọi người đều sững sờ.
Cả đám nhấn nháo tới xem biên lai.
Thực sự là đoàn xe mà Ngô Tuệ Lan mua
Tổng cộng đã tiêu hơn trăm tỷ đồng! “Thế nào, chết lặng rồi chứ gì?”
Ngô Tuệ Lan lấy lại biên lai. Đắc ý hỏi. Lý Nam Hương hỏi: “Bà lấy tiền ở đâu ra mà nhiều như vậy, mua một đoàn xe sang trọng như này?”
“Haha!”
Ngô Tuệ Lan cười nói: “Lần này tôi trở về nhà mẹ, dự đám cưới của cháu gái, đặc biệt là được người nhà mẹ coi trọng. Tặng cho tôi một đống trang sức cao cấp”
“Kết quả là các người thừa nước đục thả câu cướp công ty của nhà tôi. Nên tôi đem bán hết chúng rồi, đổi thành mua một đoàn xe, có được đoàn xe, tôi nắm quyền kiểm soát huyết mạch giao thông, để tôi xem các người làm thế nào cướp được công ty của nhà tôi!”
Nói đến đây, bà ta nhìn Mục Thiên Lam: “Con gái, dẫn đoàn xe đi chở hàng đi, nhìn xem đoàn xe xa xỉ của mẹ, đủ để chở hàng không”
“Vâng vâng!”
Mục Thiên Lam gật đầu như gà con mổ thóc.
Thời gian có hạn, cô cũng không quan tâm để mà hỏi nhiều, lập tức dẫn đoàn xe vào kho hàng.
Tiêu Thanh, Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh cũng đi theo vào trong.
“Mẹ kiếp.”
Mục Hải Long tức giận nói: “Cứ tưởng có thể thừa nước đục thả câu kiếm lời một khoản, không ngờ bọn chúng lại tự mua một dàn xe, để bọn họ chở hàng đi thì làm sao mà cướp được của bọn chúng nữa!”
Cao Dương cười: “Để tổng giám đốc Chu ra lệnh, không cho bọn họ cẩu hàng lên. Để họ dùng tay nâng hàng, thanh thép còn gần như không thể di chuyển được, cuộn thép nặng hàng chục tấn, mệt chết bọn họ cũng không thể nâng lên xe được.”
“Chuẩn luôn!”
Mục Hải Long nâng cao tinh thần.
“Tổng giám đốc Chu, mau đi ra lệnh cho cần trục không nâng hàng cho họ.”
“Được.”
Tổng giám đốc Chu chạy vào nhà kho, đám người Mục Hải Long cũng đi theo sau.
“Các chủ cẩu hãy nghe đây. Cấm bốc hàng cho bọn họ, để bọn họ dùng tay tự nâng lấy, mặc kệ bọn họ!”
Tổng giám đốc Chu hét lên.
Mục Thiên Lam lo lắng.
“Tôi sẽ trả phí nâng, không nâng hàng cho tôi. Năm nghìn tấn hàng, làm sao chúng tôi chở đi được!”
Tổng giám đốc Chu chế nhạo nói: “Các người chở đi như thế nào thì tôi mặc kệ. Dù sao thì tôi cũng không nâng hàng cho cô, chỗ của tôi tôi có quyền, không đến lượt các người làm chủ!”
“Ông…”
Mục Thiên Lam nóng nảy đến mức muốn đi.
Lúc này, Tiêu Thanh bước đến, nắm lấy cổ áo tổng giám đốc Chu, ném ông ta xuống đất. Giẫm lên ngực ông ta, lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Chỗ của ông, tôi có thể làm chủ không?”
“Cậu có thể làm chủ cái quần què ấy!”
Không đợi tổng giám đốc Chu mở miệng, Mục Hải Long đã hét lên: “Các công nhân nhà kho, ông chủ của các người bị người ta giẫm dưới chân, nhanh chóng bắt lấy thằng nhóc kia đánh chết kẻ đã giẫm lên ông chủ của các người đi, ông chủ của các người sẽ tăng lương cho các người!”
Lời này vừa nói dứt.
“Các anh em, đánh thằng nhóc kia!”
Hàng trăm công nhân, mặc kệ ống thép, đổ xô từ bốn phương tám hướng đến.
“Haha!”
Mục Hải Long bật cười: “Tiêu Thanh, bây giờ cậu chết chắc rồi, dù cậu có thể đánh nhau thì cũng sẽ bị những công nhân này đánh chết!”
Mục Thiên Lam, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đều sợ hãi.
Ngô Tuệ Lan nhịn không được chửi rủa: “Cậu là cái đồ gây rắc rối. Đánh cái gì mà đánh hả, nhiều công nhân cùng xông lên đánh, làm sao mà cậu đánh lại chứ!”