Chương 198
Tiêu Thanh bình tĩnh như thường, châm một điều thuốc, nhả ra khói thuốc nói: “Đánh một quyền không nát vụn một ngọn núi thì đừng khoe khoang trước mặt tôi, anh ta khoe khoang không nổi.”
Trời đất ơi!
Mọi người đều bị hoảng vì lời nói của Tiêu Thanh. “Cái này cũng quá giả trận rồi, nào có ai đánh một quyền nát vụn một ngọn núi chứ.”
“Họa là từ miệng mà ra, cậu chắc chắn sẽ bị vạ miệng”
Mã Bắc Sang nổi trận lôi đình nói.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến tất cả thì ông ta không dám tin trên đời này lại có người điên cuồng như vậy.
Khóe mắt Lâm ca lạnh lùng, nói: “Tôi sẽ làm cho cậu hối hận vì dã dám uy hiếp trước mặt tôi.”
Dứt lời.
Anh ta như mãnh hổ xuống núi, một quyền đánh nổi không khí nên về phía đầu của Tiêu Thanh. “Cậu. Tiêu cẩn thận.”
Kim Chí Nam theo bản năng sợ hét lên.
Ngay tại giữa điện quang thạch hỏa, Tiêu Thanh bỗng nhiên đánh ra.
Giây tiếp theo.
Hai nắm đấm như hai xe hàng chạy trên cao tốc đâm vào nhau.
Bich!
Một tiếng nổ lớn.
Lâm ca như diều đứt dây bay ngược ra, nên ngã mười mấy tên thuộc hạ của Chu Thành Minh, sau đó lại đụng lật mấy cái container cuối cùng ngã ra đất máu chảy đầm đìa từ xương cốt, phía sau lưng Lâm ca xuyên ra máu tươi giống như nước suối tuôn ra từ miệng Lâm ca, ban đầu Lâm ca không ai bì nổi trong nháy mắt giống như chó chết.
Mà Tiêu Thanh còn đứng nguyên ở vị trí ban đầu, một bước cũng không hề động và thảnh thơi hút thuốc.
Nổ tung con mắt của mọi người.
Giờ khắc này, bến tàu vô cùng yên tĩnh.
Mọi người ngẩn người như phỗng.
Toàn bộ đều nhìn về Tiêu Thanh với ánh mắt phức tạp như khiếp sợ, chấn động, kinh hãi, hoảng hốt. Hai chân Chu Thành Minh càng rung rung kịch liệt, nước đái từ ống quần anh ta chảy xuống.
Đúng vậy, anh ta đái cả ra quần.
Một quyền đã làm cho Lâm ca mạnh như có thể khiến dã thú trở nên tàn phế, đây quả thực không phải là người, mà là thần. “Trời đất ơi!”
Lúc này Mã Bắc Sang ngạc nhiên nói ra: “Đáng sợ, quá đáng sợ, nếu không phải tận mắt chứng kiến thật không dám tin cậu Tiêu lại kinh khủng như vậy, trước đây là do mắt chó của tôi nhìn thấp người rồi.”
Nghĩ lại trước đây muốn dạy cho Tiêu Thanh chiếu ngũ liên thoải tia chớp ông ta hận không thể đảo một cái lỗ mà chui xuống.
Một chút bản lĩnh của bản thân trong mắt cậu Tiểu đây chỉ là nói đùa. “Haha…”
Kim Chí Nam vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ cười lớn: “Cậu Tiêu, cậu thật sự quá lợi hại rồi, không hổ là Hộ quốc chiến soái.”
“Cái gì?”
Chu Thành Minh cùng với thuộc hạ toàn bộ đều bị dọa nhảy dựng lên.
Mã Bắc Sang hoảng sợ muốn chết nói: “Cậu… cậu… cậu là Hộ quốc chiến soái sao?”
“Ông tưởng tôi đang nói đùa với ông sao? Ông vừa nãy diễu võ dương oai trước mặt Hộ quốc chiến soái, cũng may Hộ quốc chiến soái không tính toán với ông nếu không chân của ông cũng bị gãy rồi.” Kim Chí Nam nói.
Phù phù!
Mã Bắc Sang rầm rầm quỳ xuống khóc, hét nói: Hộ quốc chiến soái, là tôi có mắt như mù, không biết người ở trước mặt đã vô tình mạo phạm. Xin Hộ quốc chiến soái thứ tôi.”
Ông ta dập đầu xuống. “Người không biết không có tội, đứng lên đi.”
Tiêu Thanh thản nhiên nói.
Mã Bắc Sang như được đại xá mới phát hiện sau lưng mình đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Hình Lâm khốn khổ nói ra mấy chữ: “Chết trong tay của chiến thần hộ quốc thì có thể nhắm mắt rồi.” Dứt lời, anh ta quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn chặt đứt cơ hội sống.