Chương 118
“Chính là vợ của anh Mục Thiên Lam không sạch sẽ, tư liệu đen bị phát tán, cả nước đều biết, hộ quốc chiến soái chỉ định ghê tởm chết cô ta, ban đầu cho cô ta mặt mũi cũng sẽ không cho hắn ta mặt mũi, anh còn có tư cách gì làm màu ở trước mặt tôi. Tin hay không tôi bảo Kim Bằng chỉnh đốn anh?”
Tiêu Thanh nói: “Cô là ai chứ? Có tư cách vì nói Thiên Lam không sạch sẽ? Đã quên cô bị Mục Hải Long chơi suốt ba đêm sao?”
Nói xong, anh nhìn về phía Hà Khánh Bẫn: “Cô ta quá bẩn. Bị một tên ăn trộm chơi suốt ba đêm, anh không sợ nhiễm bệnh sao?”
“Anh nói bậy gì đó!”
Phổi Chu Ngọc Đình tức muốn nổ tung, vội vàng giải thích nói: “Kim Bằng, đừng nghe anh ta nói vớ vẩn. Em không có bị Mục Hải Long chơi, hắn ta đang vu oan em, hẳn là anh biết em trong sạch”
“Anh tin em trong sạch”
Hà Khánh Bân nói nhìn về phía Tiêu Thanh, lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh đừng vu oan Ngọc Đình, tối hôm qua tôi ngủ với cô ấy, biết là lần đầu của cô ấy, cũng không bị Mục Hải Long kia chơi, nếu như anh còn dám nói hươu nói vượn vu oan cô ấy, tôi bảo đảm giết chết anh!”
Phù!
Chu Ngọc Đình nhẹ nhàng thở ra. Xem ra chữa trị không tồi, đều đã lừa được Hà Khánh Bẫn rồi.
Tiêu Thanh đang muốn nói gì đó, Lưu Ngọc Huyền ngăn anh lại, trừng mắt nói: “Tiêu Thanh. Anh phải hiểu rõ thân phận của mình, không có Thiên Lam cái gì anh cũng không phải, chỉ là tên chuyển phát nhanh nghèo kiết hủ lậu, không có bối cảnh, không có chỗ dựa, không có dựa vào. Càng không có địa vị”
“Những phú nhị đại đó,trong nhà mỗi người đều có tiền, có người có quan hệ, có rất nhiều quan hệ, có rất nhiều bối cảnh và chỗ dựa, căn bản không phải người anh có thể động vào.”
“Trước đây tư liệu đen của Thiên Lam chưa bị phát tán. Anh và Thiên Lam được tổng tư chúc phúc, có lẽ còn có thể có một ít đại lão cho các người mặt mũi, nhưng hiện tại không giống nhau, không ai sẽ cho các người mặt mũi. Nếu như anh tiếp tục không kiêng nể gì, sớm muộn gì sẽ thua trong tay phú nhị đại này.”
“Cho nên tôi khuyên anh chớ chọc vào bọn họ, mau chóng về nhà đi, nếu không chỉ có chính anh xui xẻo, đến cả nhà Thiên Lam đều phải chịu liên lụy của anh, mau trở về đi.”
Cô ta tận tình khuyên bảo.
Nếu không phải bởi vì có quan hệ tốt với Mục Thiên Lam. Cô ta căn bản lười đi khuyên tên ngốc Tiêu Thanh này.
Tiêu Thanh nghiêm túc nhìn Lưu Ngọc Huyền: “Cô sai rồi, tôi chính là nhân mạch của mình. Chính là bối cảnh, chính là chỗ dựa. Chính là địa vị, không cần phải dựa vào bất kỳ kẻ nào, cô và những đám đó giống như con kiến, căn bản không biết tôi tồn tại như thế nào!”
Nói xong những lời này, Tiêu Thanh đi nhanh đến cửa lớn khách sạn.
Cuồng!
Quá cuồng!
Tiêu Thanh nói làm cho mọi người đặc biệt khó chịu, sôi nổi nhịn không được phun trào lên.
“Hắn cho rằng hắn là ai chứ, dám nói huênh hoang như vậy!”
“Một tên đưa cơm hộp, thật không biết hắn lấy đâu ra dũng khí. Dám ở trước mặt chúng ta không kiêng nể gì huyênh hoang như vậy!”
“Còn nói chúng ta là con kiến, không biết hắn tồn tại như thế nào, hắn chẳng qua là một tên đưa cơm hộp, có cái gì mà vênh váo chứ. Thật là con mẹ nó gặp quỷ mà!”
Lưu Ngọc Huyên càng tức giận lắc đầu.
Tốt bụng khuyên tên tiểu tử này đừng đắc tội quyền quý, rốt cuộc tốt xấu gì anh ta lại không nghe lọt lời nào, còn công kích mình chứ?
Thật là chó cắn Lữ Động Tân không biết người tốt bụng!