Tiêu Thanh xoa đầu cô bé và cười nói: "Sau này, bố sẽ mua cho bé Doanh và bé Lạc ăn thêm... càng nhiều đồ ăn ngon."
"Oa oa oa!"
Bé Doanh cực kỳ vui vẻ mà kêu lên.
"Anh trai, anh có thích bố không? Bé Doanh thực sự rất thích bố, bố là người tốt, bé Doanh cảm thấy rất vui"
Tiêu Thanh nhìn về phía bé Lạc
Anh hi vọng bé Lạc, có thể giống như bé Doanh, quấn quít anh như vậy, khi đó anh sẽ rất hạnh phúc.
Bé Lạc nói: “Con phải xem thử, chú ấy có bắt nạt mẹ không, có đối tốt với mẹ không, nếu như chú ấy không bắt nạt mẹ, đối xử với mẹ tốt thì con sẽ thích chú ấy, sẵn sàng gọi chú ấy là bố, bằng không thì con cũng không cần bố!”.
Tiêu Vĩnh Nhã cười nói với Tiêu Thanh: “Bé Lạc giống hệt con hồi bé, con lúc nhỏ cũng vậy, không hiểu được mẹ con phải khổ tâm rất nhiều, cứ tưởng bà ấy không cần con rồi cũng giận mẹ, bố vừa nhắc tới mẹ, thì con liền nổi giận với bố”
“Con bây giờ không phải cũng là con trai ngoan của mẹ rồi sao?”
Tiêu Thanh cười toe toét: “Con hiểu rồi bố, chỉ cần con dùng thời gian để cho Lạc biết, con không phải không cần thằng bé, sẽ có ngày thằng bé chấp nhận con đúng không bố?”.
“Đúng vậy” Tiêu Vĩnh Nhã gật đầu cười: “Bé Lạc là bản sao của con lúc nhỏ, làm thế nào để có thể tha thứ cho mẹ con, thì cứ làm như vậy, rồi bé Lạc sẽ tha thứ cho con, trở thành đứa con ngoan của con.”
"Anh rể, em có lòng tin ở anh.”
Mục An Phong cười nói.
Tiêu Thanh cười lớn, nói với bé Lạc: “Bé Lạc à, bố đến đây để đón con đi, còn có mẹ, ông nội bà nội, ông ngoại, cậu, mợ, có cả em gái nữa, ở trong một căn nhà thật to, ngủ trên cái giường thật lớn, ngày mai bố chở con với Doanh đi mua quần áo mới mặc, có được không?”
Bé Lạc gật đầu.
Kết quả, Tiêu Thanh, Tân An, Tiểu Hắc, Hổ, trở thành người một nhà, rời khỏi ngôi nhà riêng cũ nát, đến ở tại căn phòng sang trọng nhất, cao cấp nhất ở một khách sạn năm sao.
“Wow, ngôi nhà thật là đẹp!”
Vừa bước vào phòng tổng thống”, bé Doanh đã sửng sốt, không ngừng líu ríu nói: “Cái phòng này to hơn nhà cũ chúng ta đó bố, còn có cái giường này nữa, trắng và rộng ghê!”
“Doanh có thích ở không?” Tiêu Thanh cười hỏi
“Rất thích ạ!”
“Vậy ngày mai bố liền đi mua một căn nhà thật lớn, cho Doanh cùng với anh, còn có mẹ
nữa sống ở đó nhé”
“Doanh vui quả! Doanh muốn ngủ ở giường lớn!”
Mục Thiên Lam cười nói: “Người con bẩn cả rồi, mẹ dắt con đi tắm, tắm xong rồi, cả nhà chúng ta cùng ngủ giường lớn nha.”
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Thanh cùng với Thiên Lam đã cùng nhau tắm xong cho bé Lạc và bé Doanh, họ cũng lần lượt đi tắm, gia đình 4 người họ cùng nằm trên chiếc giường trắng to, hai em bé nằm ở giữa, bé Lạc thân với mẹ, nằm bên cạnh mẹ, bé Doanh thân với người ba tốt này của con bé, nằm bên cạnh bố.
“Anh ơi anh thấy bố có tốt không?” bé Doanh hỏi.
“Không, chỉ có mẹ tốt.” Bé Lạc trả lời.
Bé Doanh cười nói: “Nhưng Doanh cảm thấy, ba với mẹ đều giống nhau, đều rất tốt.”
Nhìn hai đứa nhỏ, anh một câu em một cậu, Tiêu Thanh và Thiên Lam đều nở nụ cười hạnh phúc.
Đợi khi hai đứa nhỏ ngủ say, Tiêu Thanh liền đổi chỗ nằm bên cạnh Thiên Lam và ôm chặt cô vào lòng.
“Vợ à, anh xin lỗi, anh nợ em quá nhiều rồi.”
Mục Thiên Lam lắc đầu: “Anh bỏ gia đình để cứu nước, em sẽ không trách anh đâu, cũng chưa từng trách, cho nên anh không cần phải tự trách như vậy?
“Ngược lại là do em, không có trách nhiệm, để cho ba mẹ, bé Lạc, bé Doanh, có cuộc sống tốt, anh không trách em là tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!