"Điều tôi muốn nói là không nên trêu chọc một người lính, dù sao người ta đổ máu hy sinh biên giới, cống hiến cho cuộc chiến tranh ở Sầm Đô, nói không chừng khi cuộc chiến tranh ở Sầm Đô kết thúc, lúc nhà nước sẽ tổ chức đại hội tuyên dương, sẽ tuyên dương anh ta, rồi tặng huân chương cho anh ta."
"Nếu như bắt anh ta, đến lúc đó nhà nước muốn tuyên dương anh ta, không tìm thấy anh ta, mà điều tra được là do chú Lâm làm, sẽ xử lí, chú Lâm có thể gánh được không?"
Nghe được lời nói này, cả người Lâm Diệu Hoa chẩn động, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Tử Vinh nói có lý." Lâm Diệu Hoa nói. "Xuất phát từ cân nhắc an toàn, hay là trước nhẫn nhịn một chút, đợi đến khi các trận chiến kết thúc, xem anh ra có được thưởng huân chương hay không."
"Nếu như không có, thì đến lúc đó trả thù anh ta cũng không muộn, miễn là không chọc giận nhà nước, lúc ấy ra lệnh một tiếng, tôi chết như thế nào cũng không biết được."
Lâm Nghị Phi nói: "Nếu như anh ta muốn báo thù cho Mục Thiên Lam, đến lúc trả thù tôi thì sao? Chẳng lẽ cũng phải chịu đựng để anh ta tùy ý trả thù tôi sao?"
"Hừ!" Lâm Diệu Hoa nói: "Anh ta đánh con tôi thành như vậy, tôi không có đi trả thù, xem như có thể bù với việc Mục Thiên Lam bị hủy dung, nếu hắn còn dám vác mặt đến trả thù con, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Đến lúc đó tôi muốn giết anh ta, thì nhà nước cũng không thể trách móc tôi được."
Triệu Tử Vinh gật đầu nói: "Phi, nghe lời của ba cô nói, bây giờ chúng ta không nên làm ra chuyện, những việc này tuyệt đối không được!"
"Được rồi." Lâm Nghị Phi nói: "Vậy trước tiên nên nhẫn nhịn một chút, ba ngày sau đám cưới của con diễn ra, nếu anh ta dám đến gây sự, khiến cho anh ta chịu không nổi hậu quả!"
Lúc này, Tiêu Thanh mang theo Mục An Phong và Lưu Vũ Hân, trở về khu bình dân cũ nát.
Trên bàn để năm sáu cái bát và một cái thùng lớn cho cả nhà.
Tất cả mọi người đều vây quanh cái bàn, ngồi chờ đợi.
"Ba, cậu, mợ, mọi người đã về rồi!"
Bé Doanh nhiệt tình chạy ra ngoài đón.
So việc chuyện của bé Doanh, bé Lạc như một ông cụ nhỏ, tự mình xoa thuốc vào cái mặt bị đánh bầm dập của Mục An Minh, một bên còn hỏi: "Ông ngoại có đau không?"
"Bé Lạc đã xoa thuốc cho ông ngoại, ông ngoại không thấy đau." Mục An Minh mở miệng cười nói.
Lúc này, Mục An Phong bế bé Doanh đi vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!