Lâm Nghị Thần rùng mình, lùi lại phía sau.
Tiêu Thanh càng ngày càng ép đến gần hơn, dồn anh ta vào góc tường, sau đó anh túm đầu anh ta đập thẳng vào tường.
Một tiếng bốp vang lên!
Lâm Nghị Thần bị đánh vỡ chảy máu đầu, anh ta hét toáng lên.
Bốp bốp bốp!
Lâm Nghị Thần bị đập đầu mấy cái, đến mức anh ta khóc mà cũng không thể khóc thành tiếng.
Sau đó, Tiêu Thanh kéo anh ta đến Mục An Phong, đè anh ta quỳ xuống, và nói với Mục An Phong: "Tại sao tên này
lại đánh em, anh ta đã đánh em thô bạo đến nhường nào, em liền đánh trả về gấp mười gấp trăm lần để trút giận cho em và Vũ Hân”
Mục An Phong tức giận nói: "Con chị chết dẫm của anh ta đã tạt a-xit sunfuric lên mặt chị em, khiến khuôn mặt chị em bị hỏng hết, em tức quá liền đánh chị ta một trận, sau đó hôm nay lại gặp phải anh ta, liền bị anh ta trả đũa”
"Anh rể, em bị anh ta đánh đau quá, không còn sức mà đánh anh ta, anh giúp em đánh anh ta để trút giận được không?"
“Cái gì?"
Tiêu Thanh cau mày.
“Chính là chị gái của anh ta đã tạt a-xit sunfuric lên chị em, khiến chị em bị hủy đi khuôn mặt?"
“Đúng thế, anh rể!" Mục An Phong nặng nề gật đầu: "Chị em tưởng anh đã chết rồi, chị ấy rất khổ cực, bố em lại bị bắt đi tù, không ai trông coi hai đứa nhỏ, chị em muốn chăm sóc hai đứa nhỏ, nhưng lại không có năng lực gánh vác gia đình, vừa vặn có một cậu chủ nhà giàu muốn cưới chị em, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, không còn cách nào khác, chị em đã quyết định đi thêm bước nữa để cuộc sống của bọn trẻ và bố mẹ tốt hơn một chút”