Kết quả anh ta vừa mới nói dứt lời thì có một âm thanh như vọng xuống từ chín tầng mây.
“Anh mà còn nói thêm lần nữa , tôi bảo đảm sẽ biến anh thành thái giám”
Dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ nhìn thấy có một thanh niên cao gầy đang bước tới.
“Bốt bố đến rồi!”
Bé Doanh nhìn thấy bố đến, dang hai tay chạy tới.
Tiêu Thanh ngồi xổm xuống dang rộng vòng tay, bé Doanh cứ thế nhào vào lòng anh, còn hôn chặt vào mặt anh một cái, sau đó tức giận nói bằng giọng điệu vô cùng đáng yêu của trẻ con: “Lại có người xấu muốn bắt nạt mẹ, bé Doanh sợ lắm, nhưng thấy bố đến nên con hết sợ rồi.”
Lời này của bé Doanh cũng chính là nói ra suy nghĩ của Mục Thiên Lam, nghĩ thế anh liền nở một nụ cười.
Cô nhóc nói rất đúng.
Cô cũng sợ hãi, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tiêu Thanh đến đây, mọi cảm giác bất an trong cô đều tan biến hết, thay vào đó là cảm giác an toàn, cực kỳ được che chở.
“Thật không, để bố đi xem xem”
Tiêu Thanh vô cùng yêu thương cô nhóc này, cứ ôm ấp quấn quýt mãi không buông, cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, sau đó anh đi tới bên cạnh Mục Thiên Lam, nhìn cô một lượt rồi hỏi: “Có bị đánh trúng không bà xã?”
“Không có sao” Mục Thiên Lam lắc đầu: “Ông xã đến thật đúng lúc, nếu như muộn tí nữa thì không chắc sẽ xảy ra chuyện gì?
Nói xong, cô cười tươi như hoa để lộ lúm đồng tiền duyên dáng, đồng thời nắm lấy cánh tay của Tiêu Thanh.
Cô cảm thấy cả đời này việc làm đúng đắn nhất mà cô đã làm đó là kết hôn với Tiêu Thanh, giữ anh ở bên cạnh, dù có chuyện gì xảy ra cũng không buông tay,
chỉ có anh ấy mới đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Tiêu Thanh ngồi xuống, để bé Doanh ngồi lên đùi phải còn ôm bé Lạc đặt ngồi lên đùi trái của mình, sau đó nhìn đến chỗ Diệp Hoan: “Lại trêu chọc Ngọc Huyên, đã trừng trị chưa?”
Diệp Hoan sợ hãi mà lùi lại phía sau Hoắc Cẩn Huy.
“Rồi thưa đại ca, thằng khốn này cùng với bạn gái anh ta ăn nói lỗ mãng với Ngọc Huyên, khiến người khác không chịu nổi mà, tôi đánh anh ta hai cái không gây phiền gì đến anh chứ?” Hổ hỏi.
Tiêu Thanh cười cười: “Chồng thay vì trút giận là chuyện bình thường, mọi việc giao cho anh xử lý
Sau đó anh quay sang Hoàng Thi Thơ: “Lần trước bị tôi đánh, dạy dỗ chưa đủ kỹ càng sao? Đúng thật là ngựa quen thói cũ, hay phải để bị đánh, đánh cho tàn phế, cho đến chết mới chịu?”
Hoàng Thi Thơ cũng sợ Tiêu Thanh, cô ta cứ liên tục rụt cổ lại như con rùa.
Tiếp theo, anh lại nhìn sang Hoắc Cẩn Huy: “Vợ tôi xinh đẹp, điều đó tôi biết, người đàn ông nào gặp cô ấy cũng sẽ thích, nhưng mà cô ấy không phải ai muốn lăng nhục cợt nhả là được, anh lại dám nói mấy lời như vậy, tôi hỏi anh, anh có mấy cái mạng?”
Dứt lời, các phóng viên tròn mắt nhìn nhau.
“Người này có phong thái của bậc đại ca đó, có ai biết anh ấy là ai không?”
“Không biết, chưa gặp qua bao giờ?
“Nghe cách anh ấy nói chuyện chắc chắn đây là một ông chủ nào đó rất có quyền lực, không giống như đang cố diễn hay làm màu, nếu là diễn thì không thể có được khí chất đại ca như này được, trừ phi anh ấy là một diễn viên cấp ảnh để
Nghe mọi người bàn tán, Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyên phải che miệng suýt chút nữa bật cười.
Tiêu Thanh ngồi xuống bên kia, thật ra lời bọn họ bàn tán cũng đúng, anh thật sự có phong thái của một ông chủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!