Nhưng thấy hai đường hồng quang phóng tới, Tiêu Thanh có thể cảm nhận được uy lực của hồng quang này, thân thể lập tức chấn động.
Rầm rầm!
Hai đường hồng quang đánh vào trên mặt đất, trực tiếp trộn lẫn thanh cốt thép dày hai mươi centimet vào sàn bê tông.
"Ha ha!"
Mao Lập Phương cười không biết mệt.
"Tà Thần! Giết hắn ta! Mau giết hắn ta!”
Tà Thần dưới chú ngữ điều khiển cũng nghe lời ông ta, lập tức cầm cây đinh
ba xông tới giết Tiêu Thanh.
“Mau tránh ra!”
Đám người Hoắc Vạn Niên đều bị dọa tới mức phải trốn qua một bên.
Ánh mắt Tiêu Thanh lạnh lẽo, giơ tay tụ khí thành đạo nghênh chiến Tà Thần.
Keng keng keng!
Đao và cây đinh ba va chạm kịch liệt, ma sát tạo nên những tia lửa kinh
hoàng khiến mọi người nhìn mà hoa mắt.
Tà Thần này cũng rất hung dữ, dưới sự tấn công mãnh liệt của nó, Tiêu Thanh bị đánh lui lại từng bước, có chút khó mà chống đỡ lại được.
“Sao lại thế này được chứ?”
Mao Lập Phương thấy vậy thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Phải biết là sở trường Pháp Tu là thuật pháp, chứ không phải là võ đạo, thân thủ của Tiêu Thanh lợi hại như vậy không giống như một Thần tu Đại chân nhân,
ngược lại giống một Thần cảnh Võ Tôn hơn!
“Đáng sợ! Thật là đáng sợ!” Lý Học Đạo đột nhiên kinh hãi nói: “Tôi còn tưởng rằng, Tiêu đại sự là Thần tu Đại chân nhân nhưng không ngờ rằng cậu ấy không chỉ là Thần tu Đại chân nhân mà còn là một Thần cảnh Võ Tôn”
“Mặc dù cậu ta bị Tà Thần áp chế hơi lực bất tòng tâm nhưng đủ để chứng minh cậu ta là thiên tài võ pháp song toàn có một không hai!”
Hoắc Vạn Niên nghe mà cơ thể run rẩy dữ dội.
Cậu ta là một võ sư, phải biết rằng võ sư rất khó tư pháp, người tu pháp cũng rất khó tu võ, có rất ít người cùng lúc tu cả hai, cho dù có thì cũng rất dở dang, vừa phải tu pháp, vừa phải tu võ khiến cho tu vi cả hai bên đều khó mà tinh thông
được.
Cho nên trong trường hợp bình thường, người tu võ không tu pháp mà người tu pháp cũng không tu võ.
Nhưng Tiêu Thanh lại vừa tu pháp vừa tu võ mà trình độ võ pháp hai bên đều
đạt đến độ thành thục như vậy, nếu là chủ công của một môn thì chẳng phải quá kinh khủng rồi sao?
Một phen chiến đấu kịch liệt, Tiêu Thanh đánh không lại Tà Thần.
Tương tự, Tà Thần cũng không giết nổi anh.
Một người một Thần, một trận đánh kịch liệt lại diễn ra.
“Ông cụ Hoắc, mau gọi ông cụ nhà ông tới giúp Tiêu đại sự diệt Tà Thần này đi!” Lý Học Đạo đột nhiên họ lên.
Hoắc Vạn Niên nói 'được' rồi lấy điện thoại ra.
Cơ thể Mao Lập Phương run lên.
“Nhân lúc Tà Thần đối phó với hắn thì mình vẫn nên tranh thủ rút lui trước đã!”
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Mao Lập Phương lập tức vọt tới phía cửa sổ.
“Muốn chạy ư, không có cửa đâu!”
Tiêu Thanh tránh đòn tấn công của Tà Thần, thân thể rung chuyển.
Choang!
Mao Lập Phương đập vỡ kính, vừa bay ra ngoài, ngay lập tức bị Tiêu Thanh bắt lấy chân kéo vào trong.
Tà Thần dùng cây đinh ba đâm tới, lại đâm trúng sau lưng của Mao Lập Phương.
"A!"
Mao Lập Phương phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau lưng bị cây đinh đâm thủng, máu tươi bắn tung tóe.
Tà Thần xoay cây đinh ba.
"A!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!