"Mẹ nó!"
YA
Sắc mặt Trương Tử Hào tràn đầy tức giận tay chống ở thắt lưng, trên tay ông
ta nắm chặt Sa Ưng.
"Thằng nhãi ranh gan mày cũng to đấy, dám kiêu ngạo độc đoán trước mặt ông đây, xem ông đây có bắn chết mày hay không?"
Vừa dứt lời, ông ta bóp cò.
Bum!
Một tiếng súng vang lên xuyên qua bầu không khí sợ hãi, viên đạn bắn vào người Tiêu Thanh thế mạnh như sấm vang chớp giật.
"Sắp chết rồi còn dám làm ra vẻ, thật sự là tìm chết!"
Hoắc Cẩn Đình trợn tròn mắt, kết quả cô ấy vừa mới dứt lời thì đã nhìn thấy viên đạn ở ngón tay của Tiêu Thanh.
Keng một tiếng.
STA
Viên đạn nằm trong tay anh và phản xạ lại với tốc độ tương đương với thời điểm nó bắn tới, đánh trúng Sa Ung trong tay Trương Tử Hào, chui qua miệng khẩu súng Sa Ung bay ra từ phần cuối lại trực tiếp xuyên qua ngực phải của Trương Tử Hào, đâm xuyên qua phổi Trương Tử Hào và kéo một làn sương máu từ sau lưng ông ta, cuối cùng bắn lên tường, đóng đinh trên mặt tường lưu lại một lỗ tối đen như mực trên tường.
"Chuyện này..."
Hoắc Cẩn Đình choáng váng!
Mao Lập Phương cũng choáng váng!
Hoắc Vạn Niên và những người khác đều choáng váng!
"A...!"
Trương Tử Hào phát ra tiếng hét thảm thiết, ném khẩu súng xuống, che phổi theo bản năng, tay nhuốm máu đỏ tươi ngay lập tức, ông ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt méo mó, đau khổ gào thét nói: "Ai nổ súng! Mẹ nó là ai bắn ông đây!"
Ông ta chỉ là một người bình thường.
Tốc độ ra tay của Tiêu Thanh vô cùng nhanh, ngay lúc đó ông ta vốn dĩ chưa nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì thì phổi bị một viên đạn bắn trúng vì vậy ông ta nghĩ rằng có người bắn lén ông ta.
"Không ai bắn ông là bản thân ông tự bắn mình." Mao Lập Phương nói.
"Cái gì?"
Anh Hào choáng váng!
"Tôi tự bắn mình, chuyện này làm sao có thể, trình độ của tôi còn chưa ngu đến mức đấy!"
Mao Lập Phương cười cười: "Thằng nhóc này không phải người bình thường, là người có bản lĩnh, hẳn phải là bậc thầy võ đạo, viên đạn không có khả năng làm cậu ta bị thương, thời điểm ông bắn thì cậu ta dùng ngón tay trả lại viên đạn và xuyên qua súng của ông, bắn lên người ông, lúc này mới gây hại cho ông"
Trương Tử Hào nhặt súng lên nhìn một cách nghi ngờ.
a
.
Quả nhiên Sa Ưng đã bị phế rồi.
Cũng làm ông ta toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, ánh mắt của Mao Lập Phương chiếu vào trên người Tiêu Thanh cười lạnh lùng: "Thằng nhóc, không ngờ tới cậu tuổi còn trẻ đã là một bậc thầy võ đạo,
coi như là một nhân tài."
"Bần đạo luôn trân trọng nhân tài, nếu cậu nguyện ý nhận bần đạo, làm đàn em của bần đạo thì bần đạo có thể tha cho cậu một mạng, còn có thể dạy cậu thuật nuôi quý để cậu trở nên lợi hại giống như bần đạo, sức mạnh trong tương lai thậm chí vượt qua bần đạo, cậu có thể xem xét một chút."
"Đương nhiên, bần đạo hy vọng cậu có thể đồng ý, nếu không khi bần đạo ra tay, cậu nhất định sẽ phải chết!"
Vừa nói ra những lời này, Cố Trường Đình đang núp dưới gầm bàn liền run rẩy nói: "Anh Tiêu, cậu mau đồng ý với Đạo trưởng Mao, sau khi trở thành đàn em của Đạo trưởng Mao, đừng quên cứu tôi!"
"Đúng rồi anh Tiêu, nhanh đồng ý Đạo trưởng Mao đi" Rất nhiều người đều thuyết phục Tiêu Thanh.
"Ha ha." Tiêu Thanh cười lạnh lùng: "Tôi làm đàn em cho ông ta, ông ta sẽ tổn thọ, phải là ông ta làm đàn em cho tôi mới đúng, như vậy tôi mới có thể tha chết cho ông ta, nếu không thì tôi sẽ động thủ giết ông ta như giết gà vậy."
Vừa nói xong, Mao Lập Phương tức giận nhìn chằm chằm, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!