“Tầm mười mấy hai mươi cây là đủ rồi”
“Mau mau mau!” Cổ Trường Đình thúc giục: “Lão Khương, mau đi lấy mấy cái dược liệu ngàn năm tôi mua lúc trước tới đây, lấy xuống hết!”
“Vâng, ông cụ”
Chẳng mấy chốc, đại sư Khương đã bày mười hai cây dược liệu ngàn năm ở trước mặt Tiêu Thanh.
Có tám cây nhân sâm ngàn năm, hai cây linh chi ngàn năm, một cây hoàng tinh ngàn năm và một cây hà thủ ô ngàn năm.
Sau khi xem xong, mắt Tiêu Thanh sáng rực lên.
Anh có thể nhìn ra được, mười hai cây dược liệu này đều là dược liệu ngàn năm.
Anh chắc chắn sẽ luyện thuốc trường thọ.
Trong sách Toàn Chân Bảo Điển có phương pháp luyện chế thuốc trường thọ, hơn nữa các dược liệu cần cũng không khó tìm, cũng không phải dùng nhiều dược liệu ngàn năm, mấy rễ nhân sâm là đủ, sau đó kết hợp với các dược liệu khác là có thể luyện được.
Sở dĩ anh nói như vậy là muốn mang đi toàn bộ dược liệu ngàn năm của Cố Trường Đình.
Sau đó, anh sẽ luyện cho ông ta một viên thuốc trường thọ rồi nói rằng nó
được làm từ dược liệu ngàn năm, cũng không tính là lừa gạt, tùy nhu cầu của từng người, kẻ có tiền như Cố Trường Đình, có tiền cũng không mua được mạng, bây giờ ông ta mới chỉ hơn bảy mươi tuổi, có thể giúp ông ta sống thêm hai mươi
năm nữa, lấy của ông ta mười mấy cây dược liệu ngàn năm cũng không quá đáng. Thậm chí, Cố Trường Đình cũng kiếm được lời, lúc con người ta sắp chết thì ba nghìn tỉ, một triệu tỉ cũng chẳng mua được một năm tuổi thọ đâu.
“Mười hai cây dược liệu ngàn năm này có đủ để luyện thuốc trường thọ không?” Cố Trường Đình hỏi.
Tiêu Thanh cười gật đầu: “Đủ rồi, luyện bốn năm chục viên cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, có thể thỏa mãn ước muốn sống lâu trăm tuổi của ông”
"Haha!"
Cố Trường Đình nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, chắp tay nói: “Vậy kính mời cậu Tiêu giúp tôi luyện chế thuốc trường thọ, sau khi luyện xong, tôi sẽ còn thưởng cho cậu Tiêu một số tiền rất lớn!”
“Được.”
Tiêu Thanh cất dược liệu đi, nói: “Tôi mang dược liệu về luyện, ba ngày sau tôi
sẽ đưa thuốc trường thọ cho ông.”
“Được.”
Cố Trường Đình trả lời không chút do dự.
Lúc này, Hoắc Cẩn Đình nhảy ra nói: “Ông cụ Cố, trên thị trường, giá trị của dược liệu ngàn năm không rẻ, mười hai cây dược liệu ngàn năm này của ông lấy được trong hội đấu giá của Tô Phú Bỉ, bán với giá ba năm mươi tỷ cũng không khó, tôi đề nghị ông không nên dễ dàng đưa cho người khác như vậy, tránh cho bị người ta lừa”
D>
“Cái này.”
Nụ cười của Cố Trường Đình cứng đờ.
Tiêu Thanh không vui nói: “Ý của cô là, tôi đang lừa đảo?”
“Đúng!” Hoắc Cẩn Đình nói: “Tôi thực sự hoài nghi anh, anh muốn lừa ông cụ
Cố để lấy dược liệu ngàn năm, sau đó tùy tiện lấy ra một chút Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, lừa ông cụ Cố rằng đó là thuốc trường thọ, thế thì mấy cái dược liệu ngàn năm đã bị anh lấy đi rồi”
“Tôi lớn như thế này rồi, sống bao nhiêu năm trong xã hội thượng lưu ở Cẩm Châu, còn chưa từng nghe nói, trên đời này có thuốc trường thọ có thể khiến người ta sống lâu trăm tuổi, cho dù anh không thay bằng Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, anh chỉ cần tùy tiện dùng vun thuốc nặn mấy viên, nói thuốc này có thể giúp sống lâu trăm tuổi, ai có thể chứng minh có thật sự có thể giúp sống lâu trăm tuổi?”
Sau khi nghe những lời này, mọi người không thể không thừa nhận, Cố Cẩn Đình nói có lý.