Tiếng kêu tê tâm liệt phế của Mục An Phong vang lên.
“Người anh em của tôi! Người anh em của tôi!”
Tiếng kêu của cậu ta cực kỳ thê lương, tràn ngập hương vị thảm thiết.
Lộp bộp!
Trái tim Tiêu Thanh đột nhiên bị trầm xuống.
Cậu em vợ đã bị thiến rồi sao?
Anh nhìn chăm chú lại.
Vừa thấy, anh liền cười, cười tới nỗi đỏ cả mặt lên.
Bởi vì anh nhìn thấy, cậu em vợ chưa có bị thiến, nhưng mà bị xước da một chút, có máu ở đó, chắc chắn là sẽ đau nhưng không có vấn đề gì, vẫn có thể dùng được.
“Đừng kêu nữa, người anh em của em vẫn còn ở đó”.
Tiêu Thanh hô một tiếng.
Tiếng kêu thảm thiết của Mục An Phong đột nhiên im bặt ngay lập tức.
Giây tiếp theo!
Đầu cậu ta ngẩng lên, nhìn chăm chú lại.
"Ha ha ha!"
Cậu ta cười trong hàng nghìn sự ngạc nhiên, cười tất dữ tợn, cũng là sự vui vẻ chân thành nảy sâu từ bên trong ra.
“Vẫn còn! Người anh em của tôi vẫn còn ở đây!”
“Mẹ nó, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng người anh em của tôi đã bị thiến rồi, không nghĩ tới chỉ bị xước da một chút mà thôi, may quá, thật sự là may quá, suýt chút nữa, suýt chút nữa, chỉ cần kéo hạ xuống một chút nữa, mẹ nó tôi liển thành công công rồi, ha ha!”
Cậu ta vui vẻ đến nỗi không thể chịu được.
Rồi sau đó, cậu ta lại đột nhiên vui vẻ trong lòng.
Giọng nói kia kia, không phải là giọng của anh rể sao?
Nghĩ vậy, cậu ta quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy anh rể cầm một khẩu súng, miệng ngậm ý cười nhìn cậu ta.
"Hu hu!"
Mục An Phong khóc!
Khóc vì vui!
Khóc tới nỗi rối tinh rối mù, nước mắt rơi đầy mặt.
“Anh rể tốt của em, anh đã đến rồi sao, em vợ em nhớ anh muốn chết anh rể ơi, hu hu!"
“Anh rể, anh đừng nhìn người anh em của em nữa, mau cứu em với, bằng không tên biến thái này lại dùng kéo cắt xuống thì người anh em của em lại hỏng mất, anh ra tay nhanh đi anh rể, muốn xem thì lát nữa băng bó lại rồi anh từ từ xem
sau."
Vèo!
Tiêu Thanh dở khóc dở cười.
“Mẹ nó ai xem người anh em của em chứ?”
“Anh đang đề phòng bọn họ xuống tay với em, hiểu không?”
"Ha ha!"
Mục An Phong nở nụ cười.
“Anh rể tới là em yên tâm rồi, có thể yên tâm đi ngủ rồi, ha ha!”
Nói xong, cậu ta nằm xuống, cũng không giãy giụa nữa.
Bởi vì cậu ta biết, khi anh rể tới thì chắc chắn sẽ không để cậu ta ra tay, hơn nữa cậu ta còn cực kỳ tự tin về thân thủ của anh rể, trâu ngựa ở trong mắt anh rể cũng chỉ là gà vườn chó xóm thôi, căn bản không đủ để dắt kẽ răng cho anh ấy.
Vậy còn sợ cái rắm gì nữa?
Cứ bình tĩnh nằm xuống ổn định lại tinh thần thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!