“Đúng là mẹ chẳng bao giờ chịu ngồi yên”
Mục Thiên Lam ngán ngẩm lắc đầu, sau đó nói với Tiêu Thanh: “Ngọc Huyên đã thu mua một nhà máy sản xuất mỹ phẩm đang có nguy cơ phá sản
Dương Thành. Nếu như sản phẩm xóa vết sẹo đó có thể sản xuất ra thì nhất định có thể bán chạy ở trong và ngoài nước, lợi nhuận thu về cũng vô cùng khả quan.”
“Thương mại Thiên Lam đã bị Mục Hải Long rút lõi, bây giờ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. Nếu chúng ta làm lại từ đầu thì phải đầu tư rất nhiều vốn, hơn nữa lợi nhuận thu về cũng không lớn, còn nếu đầu tư vào mỹ phẩm thì chi phí thấp nhưng lợi nhuận cao”
“Cho nên em lấy số vốn còn dư lại chia cho dì nhỏ, ông nội, ông ngoại của anh, để bọn họ bắt đầu kinh doanh lại từ đầu. Chỗ chúng ta có mấy chục tỷ tiền vốn là đủ dùng rồi, anh thấy thế nào?”
Tiêu Thanh mỉm cười với cô: “Anh nghe lời vợ”
“Ngoan quá!” Mục Thiên Lam mỉm cười nói với anh: “Vậy hai ngày nữa chúng ta về Dương Thành tranh thủ thời gian bắt đầu thực hiện việc kinh doanh mỹ phẩm nhé!”
Tiêu Thanh gật đầu đồng ý.
Sau đó hai vợ chồng đưa bé Lạc và bé Doanh đi chơi thả diều.
Lại nói đến Ngô Tuệ Lan.
Sau khi rời khỏi nhà thì bà ta đi tới chỗ Đỗ Thiên Sinh mời mấy vệ sĩ, sau đó đi tới khách sạn Bulgari.
Cộc cộc!
Bà ta gõ cửa một phòng bao.
“Vào đi”
Một giọng nói từ trong phòng bao vọng ra.
Ngô Tuệ Lan đẩy cửa rồi cùng mấy tên vệ sĩ tiến vào.
Chỉ thấy trên ghế sô pha bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Ngô Tuệ Lan đi lại gần, bà ta cười hỏi: “Ông là giám đốc Lưu đúng không? Rất vui được gặp ông.”
Nói xong, bà ta giơ tay muốn bắt tay với ông ta.
Nhưng người đàn ông trung niên kia không bắt tay với bà ta mà chỉ nhấp một ngụm trà, ông ta thản nhiên nói: “Tôi là người Nhật Bản, không phải là giám đốc Lưu gì đó.”
“Cái gì?”
Ngô Tuệ Lan hơi sững người, biết mình đã trúng kế của Mục Hải Long rồi.
Ý thức được điều này, bà ta vội vàng hô to: “Nhanh lên! Yểm trợ cho bà đây rút lui!”.
Kết quả bà ta vừa nói dứt lời đã có mấy samurai xông vào từ ngoài cửa phòng bao.
“Nguy rồi!”
Sắc mặt của Ngô Tuệ Lan thoáng thay đổi, bà ta hét lớn: “Mau đưa bà đây ra ngoài! Nhanh lên!”
Mấy vệ sĩ lập tức ra tay.
Phải nói là mấy vệ sĩ này đều rất lợi hại.
Bọn họ lợi hại hơn nhiều so với những samurai này.
Chỉ trong chốc lát, từng tên samurai đã bị quật ngã ở trên mặt đất dưới tay của các vị sĩ.
"Ha ha!"
Ngô Tuệ Lan thấy thế thì đắc ý cười lớn: “Dám gài bẫy bà đây à, các anh còn non và xanh lắm. Những vệ sĩ bà đây chọn này đều là võ giả, mấy tên samurai rác rưởi các anh hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ đâu.”
“Ngu ngốc!”
Người đàn ông trung niên Nhật Bản ngồi uống trà kia thấy vậy, ông ta. giận dữ dùng một chương đập mạnh làm vỡ cả bàn trà, sau đó ông ta lao về phía Ngô Tuệ Lan.
“Đánh chết ông ta.” Ngô Tuệ Lan hét lên ra lệnh.
Có hai vệ sĩ xông lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!