Bà cụ sợ đến phát khóc.
“Tuệ Lan, tuổi tác mẹ đã cao như vậy rồi, em đừng đâm mẹ được không? Sẽ đâm chết mẹ đấy”
Ngô Tuệ Lan tức giận hét lên: “Lý Nam Hương hãm hại nhà chúng ta như thế, anh xem như gia trưởng, không thèm quan tâm dù một chút, dung túng mụ ta hãm hại nhà chúng ta, không đâm thì em nuốt không trôi cục tức này!”
Dứt lời, bà ta muốn đấm bà cụ, bị Mục An Minh khuyên can: “Khi Lý Nam Hương hãm hại chúng ta, mẹ không có nhúng tay vào, bây giờ em trả thù Lý Nam Hương bọn họ, mẹ cũng không hề tham gia, coi như mẹ đứng ở giữa, đừng đi đâm mẹ được không?”
Ngô Tuệ Lan không chịu.
Nhưng dưới lời khuyên nhủ của Mục Thiên Lam, bà ta mới tha cho bà cụ.
“Ba đứa con hoang này của Mục Hải Long xử lý thế nào?” Ngô Tuệ Lan hỏi.
Mục Thiên Lam nói: “Trẻ con vô tội, đừng đi liên lụy trẻ con nữa.”
Ngô Tuệ Lan trợn mắt nhìn cô: “Chỉ có tâm tính của con lương thiện, lúc Mục Hải Long hãm hại chúng ta, cũng chưa từng nghĩ hại bé Lạc bị ném lên cao, đầu cũng bị đập vỡ, con đã quên rồi sao?”
Mục Thiên Lam đau lòng mà sờ lên đầu của bé Lạc, nói: “Chúng ta là người, không phải súc vật, không thể so sánh với súc vật.”
“Bỏ đi bỏ đi” Ngô Tuệ Lan xua xua tay, nhìn về phía Tiêu Thanh: “Cái con quỷ sứ này xử lý thế nào?”
“Để con.”
Tiêu Thanh đi tới trước mặt Matsushita.
Matsushita nhắm hai mắt lại: “Cho tôi một cái chết thoải mái đi.”
“Thoải mái?” Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Kẻ đầu sỏ gây tội như ông, hại người nhà vợ tôi chịu hết cực khổ, làm sao có thể để ông chết một cách thoải mái?”
Tiếng nói hạ xuống, anh bắt lấy tay của Matsushita, bẻ gãy răng rắc.
“A!"
Matsushita tê tâm liệt phế mà kêu thảm thiết.
Ngay sau đó.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rác.
Hai tay hai chân của Matsushita đều bị Tiêu Thanh bẻ gãy.
Sau đó, cả đầu cũng bị Tiêu Thanh vặn xuống.
“Được!”
Đám người Đỗ Thiên Sinh, Kim Chính Nam, Hồ Thiên Hùng không khỏi vỗ tay khen hay.
Tiếp theo, ánh mắt của Tiêu Thanh rơi vào trên người bố con Lâm Diệu Hoa, Lâm Nghị Phi.
“Tiêu đại sự tha mạng.”
Lâm Diệu Hoa và Lâm Nghị Phi lập tức quỳ gối trước mặt Tiêu Thanh, Lâm Diệu Hoa nói: “Đều là đứa con gái đáng chết này của tôi, gây chuyện hết
lần này đến lần khác, lôi tôi xuống nước hết lần này đến lần khác, ở đây tôi sẽ đánh gãy tay chân của nó, để Tiêu đại nhân hả giận, cũng để tránh cho nó lại hại tôi.”
Dứt lời, Lâm Diệu Hoa trực tiếp động thủ, đánh gãy tay chân của Lâm Nghị Phi.
Lúc này Tiêu Thanh mới không đi đáp lý với hai người bọn họ, phân phó cho Tần An: “Đưa toàn bộ Mục Hải Long bọn họ vào trong cục, để bọn họ phun hết tất cả thứ chiếm hữu phi pháp, có tội trị tội, nên bắn chết thì bắn chết, nên ngồi tù thì ngồi tù, tất cả đều xử lý theo như trình tự pháp luật”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!