Lời nói vừa dứt.
Đám người Đỗ Thiên Sinh, Hồ Thiên Hùng, Kim Chỉ Nam bị một nhóm người đàn ông trói tay dẫn đến phía dưới sân khấu.
Trong chốc lát khiến nơi này càng thêm náo nhiệt.
“Trời ạ, vua Bắc Thanh đã từng oanh liệt ghê gớm Đỗ Thiên Sinh, bây giờ lại có kết cục như này sao, đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây mà!”
“Hải gia khủng khiếp thật, nhà họ Đỗ trước kia cao cao tại thượng khiến người ta khiếp sợ như thế mà giờ đã trở thành tù nhân dưới trướng của anh ta rồi, chỉ có thể nói Hải gia thật quá quyền lực!”.
“Ngay cả nhân vật lớn như Đỗ Thiên Sinh cũng nằm trong tay Hải gia, đã thấy được thực lực của Hải gia đáng sợ như thế nào rồi!”
Những người có mặt ở đó bàn tán rất xôn xao, họ khâm phục nhìn Mục Hải Long, ánh họ nhìn Mục Hải Long cứ như đang nhìn thần linh vậy, ánh mắt vô cùng kính sợ!
Rất nhanh sau đó.
Thông tin Đỗ Thiên Sinh, Hồ Thiên Hùng, Kim Chỉ Nam được đưa đến dưới sân khẩu được lan truyền rộng rãi ra ngoài đại sảnh.
Lúc này, hàng trăm khách ngồi bên ngoài đại sảnh đứng dậy, tràn vào bên trong sảnh nhưng đều bị nhân viên công tác chặn lại ngoài cửa.
"Nhà họ Đỗ bọn họ, thật sự bị dẫn lên đó sao?”
“Không ngờ nhà họ Đỗ từng cao cao tại thượng giờ lại rơi vào tình cảnh thế này!”
“Hải gia muốn giết bọn họ trước mặt mọi người sao?”
Bên ngoài đại sảnh hàng nghìn người đang bàn tán xôn xao.
Tiêu Thanh, Hồ Như Bình, và những người đồng hành cùng Hồ Như Bình cũng chen đến trước cửa đại sảnh, ngẩng đầu nhìn vào bên trong, họ thấy khắp người Đỗ Thiên Sinh, Hồ Thiên Hùng và Kim Chỉ Nam bê bết máu, điều này khiến ánh mắt bọn họ hiện lên sự giận dữ.
Răng rắc!!!
Bàn tay của đám người Tiêu Thanh nhất thời nắm chặt, tất cả đều như có sự thôi thúc muốn lao vào cứu người.
Nhưng mà.
Sau gáy đám người Đỗ Thiên Sinh đều bị súng chĩa vào nên bọn họ cũng
không dám ra tay.
"Làm sao bây giờ?" Hồ Như Bình thấp giọng gấp gáp nói: “Bố tôi và mấy người khác đều bị súng chĩa vào, nếu chúng ta ra tay bọn họ sẽ nổ súng, lúc đó mạng của bố tôi và bọn họ cũng không còn nữa đâu, làm sao để cứu bố tôi và mọi người đây?”.
Những người đồng đội của cô ta cùng nhau suy nghĩ một chút.
Tiêu Thanh nói: “Khoảng cách quá xa vì vậy rất bất lợi trong việc cứu người, chen vào trong trước đã, lúc đó chúng ta mới có cơ hội cứu người được”
Nói đến đây, Tiêu Thanh quay sang hét lớn: “Trước đây Đỗ Thiên Sinh ở Bắc Thanh ức hiếp chúng ta không ít, giờ Hải gia muốn giết ông ta, chuyện vui như vậy, chúng ta nhất định phải lại gần xem mới được”
Nói xong, Tiêu Thanh chen về phía các nhân viên công tác đang đứng ở cửa.
"Đúng vậy, ở bên ngoài không nhìn thấy gì cả, chúng ta vào trong đó xem đi!"
Nhiều người khác bắt đầu chen vào.
Những nhân viên công tác đứng ở cửa muốn chặn cũng không chặn được, hàng ngàn người như lũ lụt dữ dội ập vào, trong chốc lát bọn họ đã tràn vào trong sảnh.
Khắp đại sảnh nhất thời đều chìm trong hỗn loạn.
"Đừng chen! Đừng chen lấn nữa!”
Nhân viên công tác rống cổ hét lớn. Nhưng vẫn không ngăn được sự tò mò của mọi người.
Đám người Tiêu Thanh, Hồ Như Bình nhân cơ hội hỗn loạn bọn họ tiến lại gần sân khấu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!