Mã Kim Sơn bị đánh ngã vào phòng bao bên cạnh thấy cảnh như vậy, đầu lưỡi như bị nuốt mất, lúc này hốt hoảng mà chạy.
"Muốn chạy, không có cửa đâu!".
Tiêu Thanh đá gãy cổ Mã Kim Phong, ôm Bé Doanh đuổi theo.
Lúc này, Mã Kim Sơn đã chạy trốn đến bên ngoài, đang đạp gió bay đi. "Ông trốn không thoát đâu!"
A
Tiêu Thanh giận giữ quát lên một tiếng, tụ khí thành đạo đột nhiên bổ ra.
Xoet!
Đao khí xé toạc không khí bắn về phía Mã Kim Sơn.
"Không xong rồi!"
Mã Kim Sơn cảm ứng được nguy hiểm, thân hình nhoáng lên một cái, đao xẹt qua đầu vai ông ta, một cái cánh tay của ông ta bị cắt rơi trên mặt đất.
"A!"
Mã Kim Sơn kêu thảm thiết một tiếng, rồi rơi từ độ cao hơn mười mét trên không xuống dưới, ôm cánh tay cụt lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt vô cùng thống khổ.
"Oa! Bố thật là lợi hại!"
Bé Doanh vỗ tay, một đôi mắt to như chân châu chớp chớp rất là đáng yêu.
Tiêu Thanh bị sự dễ thương của cô bé làm tan chảy, nhịn không được hôn lại hôn cô bé mấy cái, sau đó nhảy từ tầng ba xuống, đi đến trước mặt Mã Kim Sơn, nhìn xuống Mã Kim Sơn đang thống khổ, lạnh lùng nói: "Tôi đã cho ông cơ hội, bảo ông không cần chọc tôi, ông lại cứ không nghe, hiện tại biết kết cục chọc tôi tức giận không thể chịu đựng nổi đi?"
Mã Kim Sơn hối hận đến mức xanh cả ruột.
Trước khi Tiêu Thanh uống thuốc độc, quả thật đã cho ông ta vài lần cơ hội.
Nhưng ông ta đều không có quý trọng, nghĩ đến bản thân có thể nắm chắc
thắng lợi, kết quả lại thất bại thảm hại!
"Giờ tôi đã biết rồi." Mã Kim Sơn miễn cưỡng cười gượng nói: "Cũng là do tôi quá coi thường cậu, nghĩ đến có con tin trong tay cậu sẽ không dám hành động thiểu suy nghĩ, cũng nghĩ đến ép cậu uống rượu độc thì giết cậu chỉ như giết một con kiến, vì thế tôi căn bản không nghe lọt khuyên can của cậu, lúc này mới tạo ra bị kịch không thể vãn hồi."
Nói đến này, ông ta nhìn về phía Tiêu Thanh: "Rõ ràng cậu đã trúng độc, vì sao có thể tự giải độc được?"
Tiêu Thanh thản nhiên trả lời: "Bởi vì tôi hiểu cách dùng chân khí giải độc như thế nào."
"Khó trách." Mã Kim Sơn cười rất thê thảm, lại hỏi: "Lấy thực lực của cậu, cho dù giải độc, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không phải đối thủ của tôi mới đúng, tại sao cậu lại có thể thoải mái đánh bại tôi?"
Tiêu Thanh nói: "Bởi vì thực lực của tôi còn vượt xa so với tưởng tượng của ông, đã đến trình độ Thần Cảnh Tiểu Thành rồi"
"Cái gì!"
Mã Kim Sơn giật mình ngạc nhiên, hoảng sợ muốn chết mà nói: "Cậu đã ở trình độ Thần Cảnh Tiểu Thành?"
"Đúng" Tiêu Thanh gật đầu: "Ông cũng là người sắp chết, tôi cũng không cần thiết lừa ông, tôi quả thật đã là Thần Cảnh Tiểu Thành đấy"
Mã Kim Sơn tê liệt ngồi trên mặt đất như nhà có tang.
"Long Tiếu Thiên hại tôi thật thê thảm!"
Tiêu Thanh nói: "Ông ta biết tôi còn sống?"
Mã Kim Sơn gật đầu: "Sau khi tôi nói cho ông ta, ông ta dạy tôi bắt con của cậu để tôi xử lý cậu, ông ta sẽ cho tôi một nghìn năm trăm tỷ, nên tôi... Than ôi!"
Ông ta thở dài, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại: "Cho tôi chết một cách thoải mái đi."
Tiêu Thanh nói: "Gọi video cho Long Tiếu Thiên"
Mã Kim Sơn nghe theo.
Rất nhanh cuộc gọi video được kết nối.
Lúc nhìn thấy sắc mặt thống khổ của Mã Kim Sơn, Long Tiếu Thiên nhíu mày: "Hành động thất bại?"
Không đợi Mã Kim Sơn mở miệng, Tiêu Thanh lây qua điện thoại, đối diện Long Tiếu Thiên trong video nói: "Ông cảm thấy tôi dễ giết như vậy?"
Long Tiểu Thiên ước chừng sửng sốt một phút đồng hồ, mới mở miệng nói: "Quả nhiên cậu không chết!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!