Tay Mã Kim Sơn run lên, rượu trong chén đổ tràn ra đầy cả bàn.
Ông ta không ngờ kế hoạch của bản thân lại bị Tiêu Thanh nhìn thấu.
Ban đầu ông ta cố ý nói chuyện với Tiêu Thanh để anh thả lỏng cảnh giác, vừa ăn
uống vừa tán gẫu với ông ta, chờ lúc Tiêu Thanh trúng độc, ông ta có thể ra tay xử lý
Tiêu Thanh.
Nhưng không nghĩ đến lại bị anh nhìn thấu.
Nếu Tiểu Thanh không uống rượu, không trúng độc, thì làm sao xử lý Tiêu Thanh
được?
"Sao tay ông lại run lên thể?" Tiêu Thanh cười lạnh lùng: "Định hạ độc tôi, chờ sau
khi tôi trúng độc sẽ xử lý tôi, kết quả bị tôi phát hiện ra kế hoạch, ông sợ hãi không còn hy vọng xử lý tôi đúng chứ?"
Sắc mặt Mã Kim Sơn trở nên vô cùng u ám.
Nhưng rất nhanh ông ta lại cười nói: "Đừng quên, mạng của con gái cậu đang nằm trong tay tôi, nếu cậu không muốn nó chết, thì nghe lời tôi cầm chén lên uống
rượu vào, miễn cho công tắc nguồn điện mở ra giật chết con gái cậu."
Rắc!
Tiêu Thanh bóp nát chén rượu.
"Cậu muốn làm gì?"
Mã Kim Sơn đứng lên lùi đến bên cạnh lồng sắt.
Cao thủ nhà họ Mã đứng phụ trách kéo công tắc nguồn điện cũng chuẩn bị tốt mọi thứ để tùy thời kéo công tắc nguồn điện.
+
"Tôi hỏi ông lần cuối cùng, Mã Kim Sơn, ông muốn chết phải không?"
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: "Tôi cảnh cáo ông, mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn đâu, nếu còn tiếp tục uy hiếp tôi khiến tôi phải nóng nảy, hậu quả sau đó như thể nào thì e rằng ông không gánh vác được đâu!"
"Keng!"
Mã Kim Sơn gõ một cái vào lồng sắt, quát: "Cậu cũng đừng ép tôi nóng nảy, nếu
không con gái cậu nhất định phải chết!"
"Hu hu...
Bé Doanh trong lồng sắt bị chấn động đã bật khóc.
"Bố, bố mau đánh người xấu, bé Doanh muốn ôm một cái, hức hức. ."
Tiếng khóc của con gái làm cho trái tim Tiêu Thanh như nát vụn.
Anh có thể tưởng tượng đến, bé Doanh ở bên trong sợ hãi bao nhiêu.
Nhưng mà anh nghĩ sai rồi, bé Doanh không những không sợ hãi mà còn mắng lên: "Mấy người xấu các người lại chọc bố tôi tức giận, bổ tôi sẽ đánh chết các người!"
Bang bang bang!
Mã Kim Sơn căm phẫn đập vào lồng sắt vài cái.
"Mã Kim Sơn, con mẹ ông dừng tay cho tôi!" Tiêu Thanh hét to.
Mã Kim Sơn gào lên về phía anh: "Uống rượu! Uống hết cả bình rượu cho tôi! Nếu không uống, tôi sẽ sai người lập tức phóng điện giật chết con gái cậu!"
Bé Doanh hét lên: "Bố, bố không cần tức giận, bé Doanh không sợ người xấu, bé Doanh biết bố nhất định có thể thắng người xấu, bố cứ đi đánh người xấu không cần lo cho bé Doanh đâu, chờ đánh người xấu khóc xong bố lại đưa bé Doanh về nhà."
"Con mẹ nó!" Mã Kim Sơn quát: "Mở cầu dao tắc phóng điện cho tôi!"
"Vâng, ông chủ!".
Tay của cao thủ nhà họ Mã làm ra dáng vẻ muốn mở công tắc phóng điện.
"Không cần!"
Tiêu Thanh không dám lấy tính mạng của con gái ra đùa giỡn, ngay lập tức hô:
"Đừng phóng điện, tôi uống, tôi uống còn không được sao?"
Hai cái dây điện to như vậy tuyệt đối là điện cao thế, một khi phóng điện chỉ
trong một giây có thể giật chết bé Doanh.
Đây chính là con gái cục cưng của anh, con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện của anh, sao anh có thể nhẫn tâm vì an toàn của bản thân mà không để ý đến tính mạng của con gái bảo bối được?
Vì thế, anh cầm bình rượu lên, ba ngụm uống hết rượu trong bình.