“Cũng may gặp được Hổ, cậu ấy đã thanh toán tiền viện phí giúp bạn dì, nếu không bọn dì cũng không biết phải làm thế nào?
Nói tới đây, một Thẩm Thị Đông vẫn luôn mạnh mẽ thế nhưng lại òa khóc thêm một lần nữa. Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam đều biết mấy năm nay dì nhỏ đã phải chịu nhiều vất vả, nếu không, với tính cách của dì nhỏ thì bà ấy đã không khóc như thế này.
“Dì nhỏ à, dượng à, con xin lỗi, con đã làm liên lụy đến hai người rồi” Tiêu Thanh nói với vẻ hổ thẹn.
Thẩm Thị Đông nín khóc mà bật cười: “Đứa ngốc này, làm liên lụy cái gì chứ, con chiến đấu vì đất nước thì đó là niềm tự hào của cả gia tộc chúng ta chứ làm gì có lỗi với bọn dì đâu, con đừng tự trách mình như thế”
Phương Văn Miến cũng mỉm cười rồi nói: “Mục Hải Long nói với bọn dượng là con đã chết ở trên chiến trường, dượng và dì nhỏ của con đã khóc cạn nước mắt vì chuyện này, sau khi Hổ đưa bọn dượng đến đây mới biết được tin con đã sống lại từ chỗ bố mẹ con, bọn dượng cũng thật lòng mừng thay cho con!”
Sau một hồi hỏi han Tiêu Thanh nói: “Dì nhỏ, dượng, con cam đoan với hai người, con sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất cho hai người. Ngày ấy cũng không còn xa nữa đâu, chỉ cần chờ tới lúc hơn hai mươi quốc gia đầu hàng sau khi chiến sự ở Sầm Đô kết thúc, con sẽ tới Bắc Thành rồi một lưới tóm hết bọn Mục Hải Long cùng Thương hội Nhật Bản!”
Thương hội Nhật Bản có Nhật Bản chống lưng, một khi động vào
Thương hội Nhật Bản thì phía bên Nhật Bản cũng sẽ hành động, như vậy sẽ không có lợi cho chiến sự ở Sầm Đô. Thế nên, trước tiên không cần vội vàng, đợi chiến sự kết thúc, anh sẽ có thể tính sổ với bọn chúng rồi!
“Được, được, được!” Thẩm Thị Đông và Phương Văn Miến gật đầu, liên tục nói được.
“Hai cục cưng này là bé Lạc và bé Doanh phải không?” Lúc này Thẩm Thị Đông hỏi.
“Vâng, dì nhỏ” Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười rồi nói với các cục cưng: “Lạc, Doanh, nhanh tới chào hỏi bà dì và ông dượng này, lúc các con còn nhỏ, bà dì và ông dượng đều rất tốt với các con đấy!”
Hai cục cưng đều ngoan ngoãn kêu lên: “Chúng cháu chào bà dì và ông dượng ạ?
"Ồ!” Thẩm Thị Đông và Phương Văn Miến đều bị vẻ dễ thương hai cục cưng làm cho tan chảy, mỗi người bị một đứa, yêu thích tới nỗi không muốn buông tay.
Tiêu Thanh đi mua thức ăn rồi sau đó xuống bếp cùng Mục Thiên Lam nấu một bữa ăn thật thịnh soạn cho dì nhỏ và dượng. Sau khi ăn cơm xong, cả đại gia đình cùng nhau ngồi trong phòng khách hàn huyên về những việc thường ngày.
Đột nhiên, điện thoại của Phương Văn Miến vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!