"Cái người này, nhất định là đến đây để khoe khoang rồi!”
Nghĩ vậy, Ngô Tuệ Lan mắng một câu không tốt đẹp gì: “Mục An Minh, đừng giả bộ nữa được không, bản thân mình có đức hạnh gì, tự trong lòng không biết sao? Còn giả bộ làm anh cả từ Cẩm Châu trở về, ông mà cũng xứng sao?”
Mục An Minh nghe thấy liền nhìn qua, nhìn thấy là Ngô Tuệ Lan thì trong lòng ông ta liền vui vẻ.
Vốn dĩ muốn đi tới chào hỏi.
Đột nhiên nhớ tới lời của cô em dạy ông ta khiêu vũ ở quảng trường mà Tiêu Thanh mời về, muốn thu hút sự chú ý của các bác gái trong đám người khiêu vũ ở quảng trường thì phải sâu lắng vững vàng, phải chia sẻ những việc thành công mà mình đã trải qua, có như vậy mới khiến cho rất nhiều các bác gái cười run rẩy hết cả người.
Mà muốn cho Ngô Tuệ Lan quay đầu lại, thì phải khiến cho bà ta ghen, chỉ cần bà ta ghen, vậy là có hy vọng rồi.
Kết quả là, ông ta giả vờ tỏ ra không nghe thấy lời của Ngô Tuệ Lan, vừa cười vừa nhảy nói: “Trước đây tôi vẫn chưa từng khiêu vũ trên quảng trường, chỉ nhảy một số điệu như Jazz, Cha cha cha trong buổi tiệc tối”.
"Mấy năm trước, ở chợ đêm Victoria lần đầu tiên tôi đã khiêu vũ cùng với một chị gái Cẩm Châu.”
"Lúc ấy vương phi của nước Đức cũng ở đó, nhìn thấy tôi nhảy đẹp như vậy, khi nhảy xong, vương phi còn dẫn theo vương tử đến mời rượu tôi. Ngay cả chủ tịch của giải trí Ứng Hoàng cũng đến mời rượu tôi, đêm đó tôi uống đến mức ói ra mấy lần. Tôi không uống nổi nữa muốn đi về, bọn họ nhất quyết kéo tôi lại không cho về, hồi tưởng lại ký ức giống như mới vừa xảy ra vậy!”.
"Trời đất ơi! Ông anh thân sĩ, ông ở Cẩm Châu thật sự có mặt mũi vậy sao?”
Rất nhiều bác gái vây quanh lại.
"Cũng tạm được thôi” Mục An Ninh nói: “Tôi sống ở Cẩm Châu ba mươi năm, các giới hắc bạch đều nể mặt tôi, con rể của tôi còn lợi hại hơn tôi nhiều, cho nên các giới ở Cẩm Châu cũng nể mặt tôi hơn.
Trưởng quan ở Cẩm Châu cũng thường xuyên ăn cơm cùng tôi.”
Ông ta đi chiếc xe Rolls-Royce, lại đeo một cái đồng hồ hàng hiệu cùng với sợi dây chuyền vàng to như vậy, mấu chốt là còn có phong độ của thân sĩ, các bác gái đều tin tưởng lời ông ta nói mà không một chút nghi ngờ.
Rất nhanh, có rất nhiều bác gái không kiềm chế được sự kích động trong lòng mình chạy tới giữ chặt tay của Mục An Minh.
"Ông anh, ông nhảy cũng mệt rồi, tôi mời ông ăn cơm được không?”
"Ông anh, tôi rất sùng bái ông, tôi cũng muốn mời ông ăn cơm nữa!”
"Ông anh, có thể nể mặt tôi, đi ăn bữa cơm cùng với tôi được không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!