“Sĩ quan phụ tá là cấp tá! Vị tướng quân kia, Tân tướng quân!”
Đồng tử Lý Hạo co rụt lại, thân thể run lên, trăm triệu lần không ngờ được bản thân tự gây ra phiền toái, lại va phải bức tường đồng, không, cái này không thể gọi là tường đồng được nữa, phải là miệng núi lửa mới đúng.
“Tân tướng quân là nhân vật nào!”
Người đứng đầu trong quân đội.
Trong bốn cái biên cảnh, nhân vật duy nhất xứng danh với hai chữ chiến thần, còn là người vào trước tháng giêng, giết ba trăm nghìn quân địch cứu toàn bộ Đại Hoa đang trong thời khắc nguy hiểm.
Hắn không ngờ có thể gặp được nhân vật tầm cỡ thế này!
Xong rồi.
“Anh là Tê Vân, người tài giỏi nhất toàn quân trong truyền thuyết, tướng quân toàn năng? Cũng chỉ có anh mới được phong thượng tá khi còn chưa đến hai lăm tuổi, đương nhiên, không tính Tân tướng quân, tương truyền anh ấy là một kẻ điên không cần mạng”
Lý Hạo cười khổ một lúc, không ngờ ở đây lại có thể gặp được người sùng bái như thế này.
“Cậu nếu như đã tìm tới cửa, vậy món nợ này, không thể cứ như vậy không tính, có phải hay không?” Tê Vân nói.
“Cam nguyện chịu phạt.”
Lý Hạo không còn năng lực phản kháng.
Gặp phải người sùng bái như này, không có một tia năng lực phản kháng, chỉ cần danh hiệu đệ nhất trong quân đội liền có thể đè chết hẳn.
“Cái kia, người anh em, có thể mượn điện thoại gọi một cuộc không, vừa mới diễn tập xong, còn chưa lấy lại được điện thoại di động.”
Tê Vân đi tới trước mặt Tân Phong, vẻ mặt hiền lành.
“Mau đưa điện thoại cho vị cấp trên này.”
Doãn Hân vội vàng kéo kéo Tân Phong, cô vừa mới nhìn thấy, Lý Hạo vốn là người không ai bì nổi, hiện tại dáng vẻ không thể yêu được, có thể tưởng tượng được, chức vị này có quyền thế ngập trời bao nhiêu.
Cô không thể chọc giận hẳn. Tân Phong cũng không thể chọc giận. “Của cậu đây.”
Tân Phong không nói nên lời lấy điện thoại di động ra đưa cho hắn, Tê Vân không phải không mang điện thoại di động, mà là điện thoại di động của hẳn căn bản không thể liên lạc được với mấy nhân vật cao cấp nhất của Tây Cảnh, chỉ có điện thoại di động của Tân Phong mới có thể.
Sau khi lấy được điện thoại di động, Tê Vân gọi một cuộc điện thoại, đặt nó xuống một lúc, nói với Lý Hạo: “Lâm tướng quân bảo tôi chuyển lời cho cậu, lập tức về đơn vị”
“Vâng”
Lý Hạo đáp lại bằng một động tác chào theo điều lệnh, nhưng sắc mặt tái nhợt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!