“Anh ấy... Là... Anh hùng... Tôi...”
Lúc này, sắc mặt Lưu Lan Mộng đột nhiên tái nhợt, thân thể hơi lảo đảo, lui về phía sau hai bước, còn lẩm bẩm nói: “Tôi vu oan... Tân... Phong?”
“Vâng, thưa cô, tôi là người phục vụ đã thay quần áo cho. cô tối hôm qua. Bởi vì tối hôm qua cô uống say, nôn mửa khắp người, nên người đàn ông đó đã đưa tôi năm trăm, nhờ tôi giặt quần áo cho cô, nhưng hôm sau tôi đến lấy quần áo. cho cô thì người đó đã đi rồi”
Bên cạnh cảnh sát, người phục vụ đứng dậy giải thích.
“Tôi uống say, nôn mửa khắp người, cô thay quần áo cho. tôi?"
Như bị sét đánh ngang tai, Lưu Lan Mộng tỉnh lại phát hiện trên người mình không có quần áo, vẫn luôn cho răng là tên khốn Tân Phong kia làm, lại không nghĩ tới là do chính mình.
Tân Phong cứu mình, nếu không phải Tân Phong, ngày đó cô nhất định sẽ mất đi sự trong trắng.
Nhưng mình lại vu oan cho Tân Phong!
Cô không những không cảm ơn mà còn mảng mỏ Tần Phong thậm tệ, thậm chí còn làm tan vỡ tình cảm giữa Doãn Hân và Tân Phong.
Tội nhân! “Tiểu Hân, xin lỗi nhiều nhé.”
Lưu Lan Mộng chậm rãi nhìn Doãn Hân, có chút cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy áy náy, vươn tay muốn chạm vào Doãn Hân, nhưng lại đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm Tân Phong, anh ấy là một anh hùng.”
“Ông xã..”
Hai mắt Doãn Hân thất thần, năm chặt thẻ VỊP trong tay, giây tiếp theo hai mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Xin lỗi, xin lỗi, em không nên không tin anh, em thật sự không nên không tin anh.”
Một cái tát đó. Cô đã phạm sai lầm. Gô nên tự đánh mình.
Tân Phong không có phản bội cô, là cô hiểu lầm Tân Phong.
Lúc này, Doãn Hân tựa hồ đã phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, gọi: “Alo, ông xã, em sai rồi, xin lỗi, anh ở đâu, em tới tìm anh...”
Một loạt từ nói rất nhanh, kèm theo tiếng khóc nức nở. “Bà xã ngốc, đừng khóc, anh không trách em”