“Phùng Cương, anh nói xem tôi có nên giết anh hay không?”
'Tân Phong nhìn về phía Phùng Cương hỏi.
“Chủ tịch... Tôi sẽ thành thật khai báo... Tôi khai hết... Lần trước quản gia Tân đưa cho tôi hai mươi triệu... là để tôi quan sát... nhất cử nhất động của chủ tịch... có rời khỏi Giang Thành hay không... phải lập tức báo cáo ngay với ông ta”
Phùng Cương run lẩy bẩy, còn lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong người ra, đưa cho Tần Phong nói: “Cái này... Cái này là tiền từ trước tới giờ tôi đã nhận. Tổng cộng 34,8 triệu không thiếu một đồng, tôi còn chưa kịp làm gì cả. Chủ tịch, xin hãy tha mạng cho tôi.”
Nhưng Tần Phong sau khi nghe những gì Phùng Cương nói thì cười lạnh một tiếng: “Thì ra người cha kia của tôi đã sợ đến mức này rồi à. Sợ tôi rời khỏi Giang Thành đến kinh đô giết ông ta hay sao.”
“Phùng Cương, dùng điện thoại bình thường anh hay liên lạc với lão già đó, gọi điện cho ông ta.”
“Vâng.”
Phùng Cương không dám do dự, lập tức ra ngoài gọi điện thoại, sau đó đưa cho Tân Phong.
“Alo, Phùng Cương, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Giọng nói của Tân Thiên Thành phát ra từ trong điện thoại, một giọng mạnh mẽ.
“Chuyện à, cũng không có chuyện gì xảy ra. Chẳng qua là muốn nói chuyện với quản gia Tân là ông một chút thôi. Nhân tiện, nhắc nhở quản gia Tân một chút. Đây là lần đầu tiên. Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi tại sao xuất hiện ở kinh đô, đại khai sát giới.”
Trong giọng nói của Tân Phong pha thêm một điệu cười.
Nhưng lại khiến cho Tân Thiên Thanh rợn cả tóc gáy, mồ hôi lạnh toát ướt đẫm phía sau lưng: “Dạ, thưa cậu chủ.”
Sau đó, Tân Phong tắt máy, ném điện thoại lại cho Phùng Cương rồi hỏi tiếp: “Ba ngày nữa là buổi lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh đúng không? Đã đăng ký logo thương hiệu chưa?”
“Đúng thư chủ tịch. Ba ngày nữa, tập đoàn Phong Hạnh sẽ chính thức được ra mắt tại Giang Thành ạ”
Phùng Cương vội vàng trả lời.
Anh đã khai báo chuyện bị gia tộc Tần thị mua chuộc, coi như chân chính quy phục rồi. Hơn nữa, xem ra Tân Phong vẫn còn dùng anh, tất nhiên vẫn còn giá trị lợi dụng. Anh có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
“Dự án đầu tiên?” Tân Phong lại hỏi.
“Đúng rồi. Trong tay chúng ta đang có khoảng hơn một nghìn mảnh đất, vị trí địa hình giao thông thuận lợi. Chúng ta chuẩn bị tiến hành hợp tác với các tập đoàn ở Giang Thành, tiến hành mở rộng quy mô, trong đó đã chọn ra trước mười tập đoàn ở Giang Thành. Nhưng nếu bây giờ lại thêm cả tập đoàn Tam Nguyên nữa thì... việc này..."
Phùng Cương đã chọn trước mười tập đoàn trong Giang Thành rồi nhưng Tần phong đã nói tập đoàn Tam Nguyên kia là của bà chủ.
“Dự án hợp tác đầu tiên này nhất định phải có tập đoàn 'Tam Nguyên, không được xảy ra sai sót. Nhưng bây giờ thân phân của tôi cần phải giữ bí mật. Các anh cứ tiến hành như bình thường. Ba ngày sau trong buổi lễ cắt băng khánh thành, những mắt xích quan trọng sẽ gửi quà mừng đến. Các anh đăng bài thanh minh lên, những món quà kia được chọn của các công ty sẽ là đối tác của chúng ta”
Tân Phong khép lại vấn đề. “Đúng rồi, Tê Vân. Ba ngày sau, cậu thay tôi tham gia”
Lúc này, Tân Phong nhìn sang Tê Vân.
“Tôi tham gia ạ? Vậy lúc đó tôi nên thích gì ạ?” 'T8 Vân cao hứng. “Tôi biết tên tiểu tử thối nhà cậu thích cái gì mà.”
Tần Phong đấm một cái vào ngực cậu, như thể anh em thân thiết đang đùa nhau vậy.
Sau đó, anh bàn bạc với Phùng Cương một vài chỉ tiết cụ thể. Phùng Cương đi ra khỏi phòng, Tề Vân lập tức hỏi: “Tướng quân, tại sao lại không đuổi anh ta đi? Anh ta vừa đến đã ăn cả đống tiền như vậy mà?”
“Nếu đuổi anh ta đi rồi thì trên tay tôi không còn người nào có thể dùng được nữa đâu. Hơn nữa, đã bao nhiêu năm như vậy, tập đoàn Phong Hạnh có rất nhiều vị trí quan trọng, đều là người của gia tộc họ Tân. Phùng Cương đã khai báo chuyện Tần Thiên Thành rồi thì coi như anh ta đã phản bội gia tộc họ Tân, không còn đường lui nữa đâu.”
“Anh ta bây giờ chỉ có thể dựa vào chúng ta mới có thể sống yên thân được thôi. Anh ta giống như người chết đuối, thấy một sợi dây thì phải liều mạng bắt lấy. Như vậy, anh ta có thể giúp chúng ta giải quyết nguy cơ tiềm ẩn trong nội bộ tập đoàn Phong Hạnh, cũng có thể xử lý luôn mấy cái đỉnh còn sót lại trong gia tộc họ Tân.”
Tần Phong giải thích.
“Thì ra là như vậy.”
'Tề Vân đột ngột tỉnh ngộ. Hắn cũng chỉ là một phó sĩ quan, có năng lực chiến đấu đứng đầu trong cuộc thi chiến đấu quân sự, là một vị tướng mạnh nhưng không phải là vị tướng giỏi, vậy nên vẫn luôn đi theo Tân Phong.
Buổi tối.
Doãn Hân về đến nhà, lập tức đi về phòng, nằm dài trên ghế sô pha. Đây là một căn biệt thự với phòng ngủ rất rộng, có sô pha chuyên biệt. Cô day day trán, gương mặt uể oải.
“Sao vậy?”
Tân Phong đang dạy kèm cho Quả Quả, nhìn thấy cảnh đó thì đi đến hỏi cô.
“Còn không phải vì sự kiện cho dự án của tập đoàn Phong Hạnh kia hay sao. Tập đoàn Tam Nguyên của chúng ta quá nhỏ, căn bản không đủ lọt vào tầm ngắm của bọn họ. Sở dĩ vì chúng ta nhất định phải hợp tác với những tập đoàn lớn nên hôm nay tôi đã phải đến từng tập đoàn thăm dò một chút. Thế nhưng không năm ngoài dự đoán, bọn họ đóng cửa không tiếp khách. Bây giờ tôi đang mệt mỏi vì chuyện này đây. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể hợp tác được với tập đoàn Phong Hạnh. Bây giờ ngay cả một chút manh mối tôi cũng không có.”
Doãn Hân bận rộn cả ngày nhưng không có chút thu hoạch nào cả. Bắt đầu từ tập đoàn Phong Hạnh, cô đã không được đón tiếp. Sau đó hơn mười tập đoàn khác cũng không được chào đón. Một là bởi vì tập đoàn Tam Nguyên thực sự quá nhỏ, giá trên thị trường cũng chưa đến một trăm triệu tệ. Hai là bởi vì phần lớn bọn họ đều biết Doãn Hân không phải chủ nhân của tập đoàn Tam Nguyên.
Cô bị nhà họ Doãn bỏ rơi, là người phụ nữ đang cố gắng giấy chết.
Bọn họ quả thật rất hứng thú với người phụ nữ xinh đẹp này nhưng đối với chuyện hợp tác thì bọn họ không hề có suy. nghĩ gì. Doãn Hân không thể trở thành chủ nhân của tập đoàn 'Tam Nguyên được.
“Chân của em sao vậy?”
Lúc này, Tân Phong chú ý đến chân của Doãn Hân. Mắt cá chân cô đã đỏ lên một vệt.
“Cái này ấy à, không sao đâu. Hôm nay tôi phải đi suốt cả ngày mà, bị cọ sát chút thôi.”
Lúc này, Doãn Hân cũng mới để ý đến mắt cá chân của mình. Vì phải đi giày cao gót, vốn không thích hợp với việc đi bộ đường dài. Nhưng vì phải giành giật từng giây từng phút, cũng vì phải giữ hình tượng nên cô gắng gượng đi đôi giày cao gót mười phân này đến các tập đoàn.
Chỉ có điều, vì dự án hợp tác này rất quan trọng đối với cô, Doãn Hân cũng không để ý đến chuyện này nữa.
“Đợi đã”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!