Chương 6Q7: Không gian yên tĩnh.
Chỉ còn lại những người đứng xem đang mắt tròn mắt dẹt vì kinh ngạc.
Không ngờ đại trưởng lão của nhà họ Trương lại chết như vậy.
Bị cậu chủ của nhà họ Vũ dùng dao chặt đầu Sắc mặt Vũ Cuồng lạnh như băng, cái chết của Trương Thắng Thiện chỉ có thể trách ông ta đã gây thù chuốc oán với cậu hai.
Từ khoảng thời gian sống cùng nhau, Vũ Cuồng cũng coi như đã biết dược tính cách của Vũ Hoàng Minh.
Có thù phải báo, có ân phải trả.
Lưu Phấn nhìn thấy Trương Thắng Thiện bị dùng dao chặt đầu thì cả khuôn mặt tái nhợt đi.
Ông ta quay người định chạy, trốn khỏi nơi này.
Phải rồi khỏi đây thì may ra ông ta mới có cơ hội sống sốt.
“Muốn chạy sao, ông đã hỏi ý kiến của tôi chưa?”
Giọng nói lạnh lùng của Vũ Hoàng Minh vang lên bên tai mọi người.
Đám người đứng đó hít sâu vào một hơi, mặt mũi biến sắc.
Không lẽ Vũ Hoàng Minh thật sự chuẩn bị trở mặt với hai dòng tộc lớn này sao?
Lưu Phấn đi đến cửa rồi đột nhiên dừng lại.
Ông ta cố gắng quay đầu lại nhìn hai người Vũ Hoàng Minh.
“Cậu định làm gì?”
“Trở mặt với hai dòng tộc lớn không có lợi gì cho nhà họ Vũ cậu đâu”
“Cậu thả tôi đi, tôi thề tuyệt đối sẽ không tính toán mối ân oán giữa chúng ta”
Để được sống tiếp, Lưu Phấn giơ ngón tay lên thê.
Nhưng câu nói của Vũ Hoàng Minh khiến ông ta như rơi xuống hố băng.
“Chỉ có người chết mới không biết nói dối.”
(Chiến Long Quân trở lại} Chươi8’667”
“Rầm!”
Nền đất dưới chân Vũ Hoàng Minh đột nhiên nứt ra. Vị trí cũ xuất hiện một tàn ảnh cơ thể của anh và ngay sau đó, Vũ Hoàng Minh xuất hiện bên cạnh Lưu Phấn.
Dao hút máu trong tay Vũ Hoàng Minh cắt ngang qua cổ ông ta.
Lưu Phấn thậm chí không có cơ hội để chống đỡ, nhát dao rạch đúng vào cổ ông ta.
Ngay sau đó, một vệt máu xuất hiện.
Đôi mắt ông ta mở to trừng trạo.
Lưu Phấn định giơ tay chỉ về phía Vũ Hoàng Minh nhưng khi tay ông ta vừa đưa lên, cả người đã đổ ập xuống đất.
Làm xong tất cả, Vũ Hoàng Minh cũng không chịu đựng được nữa.
Nguyên khí liên tục bị tiêu hao, sức chịu đựng của cơ thể cũng đạt đến cực hạn.
“PhichI”
Cơ thể đổ ập xuống đất, tầm mắt trước mặt trở nên mơ hồ.
Vũ Cuồng thấy vậy lập tức tiến lên đỡ Vũ Hoàng Minh dậy.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Chủ nhân đã dặn, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ Vũ Hoàng Minh.
Nếu như Vũ Hoàng Minh xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ chuyện lớn.
“Tôi không sao, thể lực tiêu hao quá nhiều, để tôi nghỉ ngơi một lát là được.”
Vũ Hoàng Minh cố gắng đứng dậy rồi ngồi ngồi trên mặt đất dính máu.
Ánh mắt anh liếc qua đám đông vẫn chưa bỏ đi rồi cười nhạt một tiếng.
“Mọi người thấy sao, màn vừa rồi được chứ?”
Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì.
Trận đấu vừa rồi còn căng thẳng hơn trận đấu năm đó của Vũ Trường An và Trương Thắng Thiện.
Không ai có thể ngờ được, chuyện năm đó Vũ Trường An chưa làm được nay đã được con trai mình làm thay.
Trong lúc đám đông đang im lặng, cánh cửa lớn bị đẩy ra.
Mấy người tay cầm vũ khí xông vào bên trong.
Khi những người đó nhìn thấy mặt đất xung quanh toàn là máu và xác chết thì cả bọn đều đứng như trời trồng ở chỗ cũ.
Những người đó đều là người của nhà họ Trương.
Nhận được mệnh lệnh của dòng tộc nên bọn chúng tới đây để giải nguy.
Nhưng không ngờ khi bọn chúng đến nơi, cảnh tượng lại như thế này.
“Sao có thể…”
“Là do ai làm?”
Tên đàn ông dẫn đầu đám người hét lên.