Chương 455: Vật tế tự nguyện Ngoài bến phà.
Có rất nhiều người của những gia tộc khác đứng đằng xa nhìn lại, không hể lên tiếng.
Chì có tiếng chiêng, trống hòa với tiếng nước chảy xiết đập vào vách đá.
Nhiều tế phẩm đã được đưa vào chiếc thuyển nhỏ trên phà bời những người đàn ông đeo mặt nạ đầu cừu.
Thịt sống, trái cây, đầu bò, đầu cừu….
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, một cảnh tượng.
khiến Vũ Hoàng Minh có chút tức giận xuất hiện.
Một cô gái dường như chỉ mới mười bày, mười tám tuổi được hai người đàn ông đeo mặt nạ đầu cừu dẫn lên.
Hai tay cô gái bị trói chặt, tỉnh thần mê mang.
Ánh mắt đỡ đẫn vô thần, có chút tê dại đi theo sau lưng hai người đàn ông đó.
“Không phải đã nói sẽ không dùng người sống cúng tế thần sông sao, tại sao bây giỡ lại xuất hiện ð đây?
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh có chút khó chịu.
Sắc mặt của mấy người Đông Hoàng Hải cũng rất khó chịu, có lẽ bọn họ đã giết không ít người.
Nhưng mà, đó đều là kẻ thù của họ.
Nếu không giết, thì chẳng khác nào tự làm hại mình.
Tuy nhiên, cô gái này rố ràng là bị ép buộc.
“Sao? Không xem được nữa à?”
Mộc Thương vỗ vai Vũ Hoàng Minh, giọng điệu thờ ớ.
“Ứm* Giọng điệu Vũ Hoàng Minh có chút lạnh lùng, anh muốn ra tay giải cứu cô gái.
Không vì gì khác, mỗi người đều có quyền sống cho riêng mình.
Chứ không phải bị người khác coi như thịt cá, mặc sức giết mồ.
“Bây giờ, lễ tế thần sông bắt đầu!”
“Dâng lễ vật!”
Với giọng nói khàn khàn của bà lão vang vọng bên tai mọi người, những người đàn ông đeo mặt nạ đầu cừu bước tới, vây quanh con thuyền, chuẩn bị đầy nó xuống sông Hoàng Hà.
“Đợi đất”
Vũ Hoàng Minh tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng.
Soạt!
Nhất thời, mọi người đều đồ dồn ánh mắt về phía anh.
Nhìn thấy cảnh này, ba người Đông Hoàng Hải mìm cười.
Mộc Thương cũng gật đầu, tính cách của thằng nhóc này, cũng không tệ.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trương Thắng Thiện và người của anh ta lại chùng xuống.
“Thằng oắt, tao nói cho mày biết, bây giờ không phải là lúc mày muốn làm gì là làm, đừng lãng phí thời gian, mày không gánh nồi trách nhiệm này đât “Cho dù là người phía sau lưng người, cũng không gánh nổi!
Trương Thắng Thiện liếc nhìn Mộc Thương bằng đôi mắt lạnh lùng.
Ông ta cảm thấy, người này chắc chắn là ngưỡi thuộc thế hệ trước.
Nhưng cụ thể là ai, thì ông ta không biết.
Nhưng ít nhất cũng phải ngang hàng với ba mình.
‘Vậy sao?”
“Anh bảo ba anh ra đây xem thử, ông ta có dám nói như thế với tôi không.”
Mộc Thương châm một điếu thuốc, cười khẩy một tiếng.
Lời này vừa nói ra, Trương Thắng Thiện lập tức ngậm họng.
Sức mạnh không bằng người ta, ông ta không dám nói nhiều.
Nếu thật sự để thua ở đây, sẽ tổn hại rất nhiều.
Lần này đến đây, chính là vì một món báu vật nào đó.
Bất kể thế nào, ông ta cũng phải lấy cho.
bằng được.
Nhưng bây giờ, có lão già này ở đây, ông ta cảm thấy mình không có nhiều hi vọng giành được nó.
“Tế phẩm có thể có, nhưng người sống thì không cần!”
‘Vũ Hoàng Minh nhìn cô gái trên thuyền, lạnh lùng thốt lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!