Chương 392:
“Mấy người dùng thứ này, không sợ cả cái hang động này sẽ sụp đồ sao?”
Tiếng phản đối không cam lòng phát ra từ đám người.
Vốn dĩ họ đến đề săn tìm bảo vật, nhưng không ngờ bản thân sẽ chết ở đây mà không nhìn thấy bảo vật, làm sao họ có thể cam lòng được.
sao?”
“Các người không có tư cách chiếm lấy những thứ kia, nên đi chết đi.”
Mai Vương Dã nhếch miệng, sau đó kéo ngòi nổ, ném tới phía chỗ nhiều người nhất.
Trong phút chốc, tất cả mọi người nhảy tránh ra.
“Ấm!”
Tiếng nổ dữ dội vang vọng trong cả hang động.
Mảnh vỡ của lựu đạn nồ đâm xuyên qua cơ ‘thể của khá nhiều người.
Nhất thời, tiếng kêu vang thảm thiết vang lên.
“Am Đây cũng không phải trong phim truyền hình, lựu đạn ném ra còn có thể đá đi.
Kéo ngòi nổ lựu đạn, ném ra ngoài, vừa chạm đích thì sẽ phát nồ.
“Các người định đuổi cùng giết tận sao?”
‘Vũ Hoàng Minh nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn mấy người Mai Vương Dã.
Anh không phải muốn làm chúa cứu thế, chẳng qua đối phương là kẻ thù mà thôi.
Có một câu nói rất hay, kẻ thù của kè thù là bạn.
Bọn chúng muốn đuổi cùng giết tận, vậy mình liễn cứu bọn họ.
“Thì sao?”
“Cậu muốn làm người tốt sao?”
“Vậy tôi cũng không ngại, giết hết một lượt mấy người”
Mai Vương Dã cười nhạo một tiếng, khẩu Desert Eagle hoàng kim chĩa về phía Vũ Hoàng Minh.
Những người khác cũng cầm lựu đạn trong tay, chuẩn bị sẵn sàng kéo ngòi nổ.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại ném chiếc túi đeo.
lưng màu đen trên người xuống đất.
Mai Vương Dã hơi nhíu mày, tên nhóc này.
định làm gì?
Ánh mắt Sð Quân Kim hơi nheo lại, trong lòng có dự cảm xấu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Vũ Hoàng Minh mỡ túi đeo lưng.
Quả lựu đạn C4 nặng đến mười kilogram hiện ra trước mắt mọi người.
Lần này, sắc mặt của bọn họ trắng bệch.
Mười kilogram lựu đạn mà nổ, trong số bọn họ, có thể có mấy người còn sống?
“Nếu mày không sợ chết thì có thể thử”
Vũ Hoàng Minh cẩm lựu đạn trong tay, ánh mắt đặc biệt bình tĩnh Mai Vương Dã, Sở Quân Kim!
Anh sẽ tính một lượt thù mới hận cũ với mấy.
người này.
Gướng mặt hung hãn của Mai Vướng Dã co.
rúm, thậm chí mười Thiên Vương sau lưng ông ta đang cầm lựu đạn cũng run tay.
Đây không phải lựu đạn lúc trước, lực nồ của lựu đạn này có thể san bằng tất cả mọi người trong nháy mắt.
Trừ khi bây giờ lập tức đào một cái hố để trốn vào, nếu không khi lựu đạn phát nổ, tất cả mọi người đều không sống được.
Càng khỏi phải nói, hang động này mà sụp.
đồ, tất cả đều bị chôn sống ở trong.
“Cậu muốn thế nào?”
Mai Vương Dã rút lại khẩu Desert Eagle hoàng kim, ánh mắt có chút lạnh lẽo nhìn Vũ Hoàng Minh.
Bây giờ, quyền chủ động ở trong tay Vũ Hoàng Minh.
Nếu anh muốn mạng đổi mạng, không ai trong số họ có thể chạy thoát.
“Tao muốn làm gì sao?”
“Ha ha ha!”
“Đương nhiên là.. Có thù báo thù, có oán báo oán.”