Chương 296: Ranh giới sống chết
“Tiểu Triệu, không ngỡ lại là cậu.”
Người này là thuộc hạ của anh, là một thiếu tướng có thực lực không tệ, nếu cậu ta chăm chì nỗ lực thêm vài năm nữa thì nhất định sẽ có cơ hội chạm vào cấp bậc đại soái năm sao.
‘Vũ Hoàng Minh không nói gì, chỉ phất phất tay với Vụ Phi.
Vụ Phi liếc Diệp Bách Kiên một cái, thấy anh ta gật đầu mới rời khỏi lều lớn.
“‘Anh xử lí hay tôi xử lí?”
Diệp Bách Kiên nhìn Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh rít mạnh một hơi thuốc rồi khẽ cười: “Anh tự giải quyết đi, khỏi người ta lại nói tôi cậy mạnh ăn hiếp người khác.”
“Nếu đã như vậy thì để tôi xử lý cho!”
Nói xong, Diệp Bách Kiên đứng dậy rút thắt lưng da ra rồi đi tới trước mặt người thiếu tướng tên là Tiểu Triệu kia.
“Nói đi, ngoan ngoãn khai báo thì tôi còn có thể cho cậu nếm một chút dễ chịu.”
Ánh mắt của cái người tên là Tiểu Triệu kia vô cùng phức tạp. Lúc mới đầu cậu ta cũng đã nghĩ xong lí do bao biện đề đối phó với Vũ Hoàng Minh và Diệp Bách Kiên rồi. Nhưng đến khi thực sự phải đối mặt với hai người này, thì bỗng nhiên lại có một loại sợ hãi xuất phát từ sâu thằm trong tâm hồn kéo đến khiến cho cậu ta bỗng chốc quên sạch những gì đã chuẩn bị trước đó.
“…
Diệp Bách Kiên tức giận gầm lên một tiếng, dây thắt lưng trong tay quất xuống cơ thể người kia càng thêm thô bạo hơn. Một luồng sức mạnh lớn đến kinh hoàng dồn xuống đánh cho đổi phương tróc da tróc thịt, máu tươi không ngừng xối ra.
“Đừng có mớt”
Tiểu Triệu điên cuồng cười một tiếng rồi rút dao găm bên hông ra lao về phía cổ mình.
Nhưng ð trước mặt Diệp Bách Kiên thì làm gì có chuyện cậu ta tự sát dễ dàng thế được. Diệp.
Bách Kiên giơ chân đá một phát gẫy luôn cả tay.
cậu ta.
‘Đau đớn dữ dội ập tới khiến cho người thanh niên chỉ khoảng hai mưới tuổi này phải kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.
“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, tự mình khai rat”“
“Nếu không thì cậu có thể thử cảm giác được tôi đích thân thi hành “nhẫn hình” cho cậu nó như thế nào.”
Người ở chiến khu không ai là không biết đến nhẫn hình. Đó là một loại sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng!
Trong một tòa tứ hợp viện nào đó…
trong sân, Sở Quân Kim đang luyện những bài võ có kĩ thuật tương đối đơn giản, nhưng nếu đám người Vũ Hoàng Minh mà ð đây thì chắc chắn sẽ cảm nhận được sức mạnh của mỗi nắm đấm đều không hề tầm thường.
Mỗi nắm đấm là mỗi chiêu thức khác nhau nhưng đều khiến người ta cảm nhận được trong cái tĩnh lặng kia ần chứa một sức mạnh đáng sợ.
như thế nào.
“Quốc vương.”
Long Nhạn tiến vào trong sân rồi lập tức khom người hành lễ.
Sờ Quân Kim chậm rãi thu lại nắm đấm rồi ngồi xuống bên cạnh một cái bàn đá.
“Đã có tin tức của thằng nhóc đó chưa?”‘ Long Nhạn chậm chạp mỡ miệng: “Người đó đi tìm rắc rối ð chỗ Diệp Bách Kiên rồi, cũng may.
là hai người không đánh nhat ‘Bây giờ Chiến Long Đại Quân đều đã lui về, chỉ có thể chờ cậu ta mỡ miệng.”
“Nếu cậu ta không mờ miệng thì e là lần này.
đám người đó đó không thề không lật tung cả thành phố Huế này lên.”
Bây giờ Chiến Long Đại Quân ở cửa khẩu Bắc Cảnh đều đã lui về. Tất cả các nguyên soái cũng đã ngồi máy bay chiến đầu quay trờ về bên cạnh Vũ Hoàng Minh rồi. Ướm chừng khoảng hơn hai mươi tổng tư lệnh các cấp đang đợi Vũ Hoàng Minh mỡ miệng.
“Thằng nhóc này đúng thật là!”‘ Sờ Quân Kim lắc đầu rồi lại nhìn vào bàn cỡ vây trên bàn. Ông ta giơ tay nhón lấy một quân màu đen rồi đặt vào vị trí Cửu Long Liên Hoàn.
“Nếu đã như vậy thì cứ một đòn diệt sạch!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!