Chương 219: Tặng quà (2)
“Bình sứ Thanh Hoa, trị giá hai mưới lãm tỷ đồng”
“Cho một chỗ ngồi, bàn mười ba”
“Một đôi vòng ngọc bằng vàng, trị giá mưỡi bày tỷ đồng.”
“Cho một chỗ ngồi, bàn hai mướỡi sáu.”
Tẳng hai của Thịnh Thể Hoa Đình.
Quản gia vừa báo cáo những món quà sinh nhật của những người thượng lưu này tặng, vừa sắp xếp địa điểm ngồi.
Con số càng ở trước thì cách tướng quân Kim Diệu càng gắn.
Tất nhiên, hầu hết những món quà mà mọi người mang đến đều có giá trị như nhau.
Như thể này, chỉ có thể sắp xếp vị trí theo thân phận.
Đợi hơn hai mươi phút, cuổi cùng cũng đến lượt Tô Thanh Trúc.
Quân gia mỡ hộp quà ra, mỡ miệng trước mặt mọi người: “Một khổi điêu khắc ngọc bội tuyệt mỹ, trị giá mười bổn tỷ đồng, cho một cái ghế, bàn 28.”
Đột nhiên, ánh mắt của nhiều người tụ lại Bọn họ đều biết, tập đoàn Thanh Vân và nhà họ Tô bây gi là một.
Cứ tường nhà họ Tô sẽ chuẩn bị một món “quà siêu xa hoa, nhưng không ngờ lại chỉ là một món đổ vài tỷ khiến nhiều người bất ngỡ.
Tô Thanh Trúc đi tới bên cạnh Vũ Hoàng Minh, ánh mắt có chút mất mát.
‘Sớm biết thế này cô nên chuẩn bị nhiều hơn.
“Haizz, xem ra không có cơ hội rồi Vũ Hoàng Minh vươn tay nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Sao thế? Thất vọng à: Tô Thanh Trúc không nói, nhưng ánh mắt của cô đã biểu hiện ra tất cả.
Cô đương nhiên muốn nhà họ Tô có được sự ủng hộ của một đại tướng quân.
Nhưng bây giờ có về như không có cơ hội đó nữa Trong mắt Vũ Hoàng Minh có chút bất lực.
Cô gái này thật sự rất ngốc.
Nếu cô biết thân phận của anh, liệu cô có ngất đi vì sốc không?
Một tướng quân nhò mà đã khiến cô trở nên như thế này rồi.
Hai người đi đến bàn 28, ngồi xuống.
Lặng lẽ nhìn quản gia lần lượt mờ gói quà, rồi bật giá.
Cuối cùng, người đầu tiên ð bàn một đã xuất hiện.
“Tập đoàn Võ thị, một chiếc kiểng ba chân đỉnh cao, được các hoàng tử và các tướng quân sử dụng ở thời cổ đại, trị giá hơn bảy mươi mốt tỷ đồng!”
“Mời ngồi, ngài có thể cùng tướng quân Kim Diệu dùng bữa tối.”
Ngay sau khi lời nói này được đưa ra, vô số khách mời đã được một phen náo loạn.
Chỉ có bảo vật trị giá bảy mươi mốt tỷ đồng mới có cơ hội dùng bữa tối với tướng quân Kim Diệu.
Vậy thì những người khác ít nhất phải nghĩ ra thứ gì đó có giá trị cao hơn thế này mới có thề ngồi vững ở vị trí số một.
Lòng người ai cũng dấy lên, bời vì có một số người chỉ lấy những món quà trị giá hàng chục triệu đồng.
Mà đối với hàng triệu đó, không cần phải cân nhắc nữa.
Võ Quân chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội dùng bữa tối với tướng Kim Diệu.
Có vẻ như chuyến đi này tiêu tốn bảy mươi mốt tỳ đồng là xứng đáng!
Tiếp sau đó, một vài người trao những món quà trị giá hàng chục tỷ đồng.
Những người này đều ngồi ở bàn thứ hai hoặc thứ ba, không có cơ hội ăn tối với Kim Diệu.
Tuy nhiên, cho dù như vậy, bọn họ đều hài lòng.
Vì bàn thứ hai và bàn thứ ba gần bàn thứ nhất nhất.
“Tập đoàn Thủy thị, nhân sâm 300 năm tuổi thượng hạng, trị giá năm mướơi bảy tỳ đồng.”
“Mời ngồi, có thề cùng tướng quân Kim Diệu Thủy Thanh Hoa thờ phào nhẹ nhõm.
Bỏ ra năm mươi bảy tỷ này rất đáng.
Có thề cùng tướng quân Kim Diệu dùng bữa tối, có bao nhiêu người cầu còn không được.
Chỉ cần có thể được tướng quân Kim Diệu sủng ái, ông ta không cần dựa vào tập đoàn Thanh Vân nữa.
Trong lòng ông ta càng có suy tính cần thận.