Chương 20 Âm thanh lạnh lùng vang vọng trong hội trường lớn.
Những vị khách kia, tôi nhìn người, người lại nhìn tôi, nhưng tuyệt nhiên không có ai rời đi.
Mà Lưu Thanh Trí cùng với Vương Minh Nam nhìn thấy cảnh này cũng đành phải mở lời: “Các vị, về sự việc hôm nay, thật sự xin lỗi mọi người, hiện tại tôi phải xử lý một chút việc riêng, kính mời các vị rời đi trước.”
Lưu Thanh Trí chắp tay chào khách.
Tất cả khách mời nghe Lưu Thanh Trí nói xong, lúc này mới lần lượt ra về.
Bọn họ biết rõ, ở đây ắt sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thậm chí, có thể chết người.
Một số chuyện, vẫn là không biết thì tốt hơn.
Tất cả khách mời đều lần lượt rời đi, nguyên một hội trường hôn lễ to như vậy, hiện giờ chỉ còn lại hơn mười tên vệ sĩ cùng với mấy người Vũ Hoàng Minh.
“Nhóc con, cậu cũng ra dáng một người đàn ông đấy!”
“Nhưng mà, hôm nay cậu chết chắc rồi”
Lưu Thanh Trí nhìn Vũ Hoàng Minh bằng ánh mắt lạnh như băng.
Bất kể thế nào, ngày hôm nay ông ta nhất định sẽ không để Vũ Hoàng Minh bước qua được cánh cổng này.
“Tắt camera giám sát đi”
Lưu Thanh Trí ra lệnh, ngay sau đó, toàn bộ camera lập tức ngưng hoạt động.
Vũ Hoàng Minh suồng sã cười lên.
“Ông cũng biết điều đấy”
‘Vương Minh Nam đứng bên cạnh, châm lên một điếu thuốc.
Sau đó, ông ta nhẹ nhàng vỗ vào vai Lưu Thanh Trí, nói: “Coi như tôi không thấy gì, ông nhớ làm sạch sẽ một chút, giờ tôi đi trước, khoảng nửa tiếng sau sẽ quay lại.”
Dứt lời, Vương Minh Nam cũng rời đi.
Đến hiện tại, trong hội trường chỉ còn lại hơn mười tên vệ sĩ, Lưu Thanh Trí, cùng với Lưu Thanh Bằng đang bị Vũ Hoàng Minh nắm cổ.
Lưu Thanh Trí nhìn Vũ Hoàng Minh đầy lạnh lùng, nói: “Thả con tôi ra, rồi tôi sẽ cho cậu được chết toàn thây”
Nhưng mà, ông ta vừa dứt lời.
Vũ Hoàng Minh đã lập tức giơ tay trái lên, để lại trên mặt của Lưu Thanh Bằng một cái tát.
BỐP!
ml thanh vang dội văng vẳng bên trong hội trường.
Toàn bộ răng trong miệng của Lưu Thanh Bằng đều bị cú tát này làm cho vỡ vụn.
Thế nhưng mà, anh ta lại đang bị bóp cổ, thậm chí muốn nhổ ra ngoài cũng không nhổ được.
Hai mắt anh ta trừng lên, nhìn chằm chặp vào.
Vũ Hoàng Minh.
Lưu Thanh Trí cũng giận đến đỏ mắt: “Mày dám!”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười, liếc nhìn Lưu Thanh Trí rồi chậm rãi nói: “Cái tát vừa rồi, là đánh thay cho con gái của tôi.”
BỐP!
BỐP!
Hai cái tát như trời giáng, quất lên trên mặt Lưu Thanh Bằng.
Cả khuôn mặt đều bị hai cái tát này làm cho sừng vù cả lên.
Mũi anh ta tứa máu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Mày muốn chết đúng không?”
Giọng nói của Lưu Thanh Trí càng ngày càng lạnh, mà những người vệ sĩ kia, cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Nguyên một đám người nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh, chỉ cần anh dám buông tay, bọn họ sẽ ngay lập tức nhào tới.
“Còn hai cái tát này, là đánh thay cho vợ của tôi: Lưu Thanh Trí cứ tưởng đến đây là xong.
Nhưng mà Vũ Hoàng Minh lại bất ngờ bóp chặt năm ngón tay!
Rắc rắ!
cml thanh gãy vỡ vang lên giòn tan.
Vốn dĩ Lưu Thanh Bằng còn có thể hô hấp, giờ đây đã mềm nhũn mà khụy xuống.
Bàn tay buông lỏng ra, thân thể Lưu Thanh Bằng cứ thế rơi xuống đất.
“Tôi đánh xong rồi, người thì có thể đã chết.”
“Không!”
Hai mắt Lưu Thanh Trí hằn lên đỏ rực, nhìn xuống thân thể Lưu Thanh Bằng nằm mềm nhũn trên mặt đất, trông chẳng khác gì một con chó chết, phãẫn nộ hét: “Lên cho tao! Giết nó!”
Dứt lời, ông ta rút ra một thanh đao lớn, lao về phía Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh khẽ lắc đầu: “Các người, quá xem trọng bản thân rồi.”
Lời nói vừa dứt, anh lập tức nghiêng đầu, tránh đi nhát dao của tên vệ sĩ phía sau.
Quay đầu lại đấm một nhát!
Rầm!