Chương 107: Tôi không muốn bại lộ thân phận.
Vài phút sau.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện có nhiều thêm mấy người nữa.
Khoa điều trị nội trú ở tầng dưới.
Vũ Đức Trung cung kính đứng bên cạnh Vũ Hoàng Minh.
“Anh Minh, người nhà họ Thủy luôn rất bao che, hay là…tôi đi cảnh cáo bọn họ chút?”
Nếu như nhà họ Thủy biết Thủy Minh Dương bị đánh thành như này, tay chân tất cả đầu gãy rồi.
Cảnh tượng đó sẽ vô cùng bi thảm.
Về phần mấy vệ sĩ đó, đều tốt hơn hắn ta rồi.
Chỉ là bị gãy tay hoặc gãy chân.
“Không cần thiết, tôi không muốn bại lộ thân phận, để bọn họ tự mình từ từ tra đi.”
“Đúng rồi, lần trước tôi bảo các anh tra người đó, các anh đã có manh mối gì chưa?”
Vũ Hoàng Minh châm điếu thuốc, mắt hơi nheo lại.
Lần trước Tô Thanh Trúc bị bắt, bốn người kia đến từ cái tổ chức gọi là Ám Dạ.
Anh đã nhð Sở Thanh Nam đi điều tra, chẳng qua là tạm thời vẫn chưa tra ra được tin tức gì.
Về phần Vũ Đức Trung ở đây, anh cũng chỉ tùy tiện nói vài câu.
Ngay cả Sở Thanh Nam cũng không tìm được, Vũ Đức Trung tự nhiên cũng không có khả năng tra ra được cái gì.
“Anh Minh, có thì có một chút tin tức, nhưng lại không có tác dụng gì.”
Trên mặt Vũ Đức Trung có chút bất lực, anh ta điều tra thì đã tra ra rồi.
“Nói xem nào.”
Vũ Hoàng Minh phun ra một ngụm khói, chậm rãi nói.
“Những người này không phải là người bản địa của thành phố Vân Xuyên, bọn họ là người của thành phố Đà Nẵng.”
Thành phố Đà Nẵng?
Vũ Hoàng Minh khẽ cau mày, thành phố Đà Nẵng à?
Đà Nẵng là một thành phố trực thuộc tỉnh ở miền Nam.
Chẳng qua là, ngay cả ðở thành phố Đà Nẵng thì làm sao chứ!
Lai lịch của những người này hoàn toàn không đúng, rất có thể là do những người bên trong chiến khu tổ chức.
Bây giờ đã chọc đến anh, vậy thì chuẩn bị bị diệt trừ đi.
“Được rồi, tôi biết rồi, anh về trước đi. Nhớ kỹ, đừng để lộ thân phận của tôi ra ngoài.”
Vũ Đức Trung nặng nề gật đầu: “Tôi biết rồi, Anh Minh.”
Sau khi Vũ Đức Trung rời đi, Vũ Hoàng Minh mới trở về khoa nội trú.
Lúc này, đám người Tô Thanh Trúc đã vào phòng bệnh của cụ ông rồi.
Sắc mặt của cụ ông nhà họ Tô rất tái nhợt, chỉ có thể dựa vào máy thờ để duy trì.
Tuy nhiên, khi Tô Hoài Phong và Tô Thanh Tuyết nhìn thấy Vũ Hoàng Minh bước vào phòng mà không bị làm sao, sắc mặt của hai người đều thay đổi.
Còn Tô Thanh Trúc thì thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu không sao?”
Tô Thanh Mai dường như có chút không dám tin.
Cô ta không dễ dàng gì mới dựa vào một ngọn núi lớn như nhà họ Thủy để chống lưng, nhưng hiện tại, Vũ Hoàng Minh không có bị làm sao hết mà đã trở về rồi.
“Cái gì? Thấy tôi không sao, cô rất thất vọng à?”
Vũ Hoàng Minh khẽ mỉm cười, sau đó nhìn cụ ông nhà họ Tô đang nằm trên giường bệnh.
Từ trạng thái tỉnh thần của cụ ông, e rằng không còn sống được bao lâu rồi.
“Tôi không tin!”
“Bạn trai của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy.”
“Cô đã làm gì?”