Nhìn hình xăm trên cổ tay của người phụ nữ trước mặt, Lê Văn Vân mới bắt đầu chú ý vẻ ngoài của người phụ nữ này.
Người phụ nữ này trông khoảng chừng ba mươi tuổi đổ lại, vẻ ngoài được coi là xinh đẹp, trên người toát ra vẻ lạnh lùng.
Nhưng so với mỹ nhân hàng đầu như Đỗ Tịch Tịch, vẫn còn cách xa lắm! Dáng người hơi đẫy đà, là kiểu mà rất nhiều đàn ông thích.
“AAA bắt đầu dự tính ra tay với nhà họ Lê chưa?” Khóe miệng Lê Văn Vân nhếch cười!
Anh lại liếc nhìn Lê Hoán!
Lê Hoán rõ rằng là không biết những chuyện này, còn nói chuyện với người phụ nữ này rất rôm rả, thằng nhãi này, có lẽ bị bán đi còn phải giúp người phụ nữ này đếm tiền cũng nên.
“Chao ôi, tay của cậu bị sao vậy, ai khiến nó ra nông nỗi này.” Người phụ nữ nắm lấy tay Lê Hoán, cả người gần như sắp dính lên người Lê Hoán.
Lê Hoán sắc mặt lúc thì tái xanh lúc thì trắng bệch, tiếng bàn tán xì xào xung quanh khiến anh ta không nén được giận, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, sau đó lên tiếng nói: “Chúng ta đi thôi, đưa anh đến bệnh viện!”
Trương Dục vội vàng đỡ Lê Hoán đi ra ngoài cửa, lúc sắp đi, cậu ta lườm Lê Văn Vân: “Anh xong đời rồi!”
Lê Văn Vân nhún vai hỏi: “Làm sao? Làm chó ở bên cạnh Lê Hoán quen rồi à, định hai miệng chó cắn chết tôi à.”
“Anh trai này, nói chuyện hơi khó nghe đấy.” Người phụ nữ đầy đặn nhìn Lê Văn Vân.
Lê Hoán không thể chịu nổi đau đớn trên tay, anh ta vội vàng nói: “Đừng phân bua với anh ta nữa, món nợ này để sau rồi tính, các người đưa tôi đến bệnh viện trước đã, tôi đau sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Trương Dục lúc này mới trừng mắt hầm hầm nhìn Lê Văn Vân, sau đó dìu Lê Hoán đi.
Dịch vụ nhân viên ở Haidilao phục vụ rất là chu đáo, họ vội vã chạy đến bắt đầu dọn dẹp thu dọn trên mặt đất!
Sau khi dọn dẹp xong, Lê Văn Vân mới ngồi xuống, Trần Hi nhìn thấy Lê Văn Vân, giơ ngón tay cái lên với anh nới: “Lê Văn Vân, làm tốt lắm, tôi thấy khó chịu với tên Lê Hoán này từ lâu rồi, cho rằng nhà có chút tiền là ngông cuồng.”
Ở Bên cạnh, Trần Mỹ Huyên chau mày nói: “Nhưng Lê Văn Vân, cậu đắc tội với anh ta, sau này ở Lâm Hải e rằng...”
Lê Văn Vân xua tay nói: “Tôi muốn chứng minh bản thân trong sạch, sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với người nhà họ Lê, chẳng sao cả.”
Nghe thấy Lê Văn Vân nói như vậy, Trần Mỹ Huyên cũng chẳng nói gì thêm nữa.
Lê Văn Vân giúp đỡ bà ấy một lần, bà ấy cho phép Lê Văn Vân, cũng đồng ý qua lại với Lê Văn Vân. Có thể giúp đỡ Lê Văn Vân trong khả năng có thể.
Nhưng bởi vì Lê Văn Vân dứt khoát phải đắc tội với nhà họ Lê, bà ấy vẫn hơi lo ngại.
Ăn cơm xong, bọn họ liền tạm biệt nhau, Lê Văn Vân trực tiếp quay về nhà.
Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, bước vào trong nhà, phát hiện trong nhà lại có thêm mấy người nữa.
Tào Dung dì út của Lê Văn Vân, còn có Liễu Ngọc em họ của anh và một nam thanh niên lạ mặt lại đều đang ở trong nhà của họ. Lúc này đang ngồi ăn cơm ở bàn.
Liễu Ngọc nhỏ hơn Lê Văn Vân năm tuổi, hồi nhỏ thích theo sau Lê Văn Vân đi chơi, nhưng lúc đó, ánh mắt cô ấy nhìn Lê Văn Vân lại có vẻ chán ghét. Nhìn Lê Văn Vân một lượt thì ăn tiếp.
Trong lòng Lê Văn Vân miễn cưỡng cười, quả nhiên không phải ai cũng có thể giống như Khương Vĩ, không hề có chút thành kiến gì với anh. Ngay cả những người đã từng rất thân thiết.
“Ăn cơm chưa?’ Thấy Lê Văn Vân quay về, Tào Vân liền vội hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu trả lời: “Ừm, vừa ăn với bạn rồi.”
Tào Dung chau mày nói: “Lê Văn Vân à, cậu vừa mới được ra ngoài, đã cả ngày không ở nhà, đừng ra ngoài qua lại với mấy người chẳng ra gì.”
“Không qua lại.” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Hôm nay có bữa họp mặt bạn học, chơi cùng với những bạn học cũ.”
Tào Dung đặt bát xuống, chau mày nói: “Lê Văn Vân, cậu cũng không còn nhỏ nữa, giờ đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy, cậu cũng đừng trách dì út nói nhiều, cậu biết tình hình của mình, mấy người bạn học kia của cậu, người ta cũng đã lập gia đình rồi, sự nghiệp thành công, bản thân cậu từng phạm tội cưỡng hiếp, bây giờ mới vừa quay về, công việc cũng không có, cậu còn không tranh thủ thời gian tìm một công việc, sau này làm gì có cô gái nào đồng ý đi theo cậu! Lương của bố cậu đúng là cao thật, nhưng ông ấy cũng không thể nuôi cậu cả đời được!”
Lê Văn Vân chau mày, lên tiếng trả lời: “Con biết chừng mực.”
“Anh mà biết chừng mực thì lúc đầu đã không phạm tội rồi.” Liễu Ngọc hừ nhẹ một tiếng ở bên cạnh.
Tào Dung ho khan, sau đó nhìn Lê Văn Vân nói: “Lời nói có hơi khó nghe, nhưng cũng vì muốn tốt cho cậu, đến đây, Lê Văn Vân giới thiệu với cậu, đây là Tả Hạo bạn trai của Liễu Ngọc, mới hai mươi sáu tuổi, từ tay trắng làm nên một công ty về trò chơi, bây giờ giá trị cũng lên đến vài nghìn vạn!”
Trong lòng Lê Văn Văn giao động nhẹ.
Tào Dung đến gặp anh, anh nghe thấy Tào Dung hỏi han về anh, nhưng bây giờ xem ra, Tào Dung không hề giống như cố ý đến gặp anh, mà là đến khoe khoang mình tìm được một người con rể rất tốt.
Tả Hạo nhìn Lê Văn Vân, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó lên tiếng chào: “Chú Lê, lần này đến đây, ngoài đi cùng Liễu Ngọc đến gặp chú ra, thì vẫn muốn thương lượng chút chuyện với chú.”
Lê Cảnh An nhìn Tả Hạo hỏi: “Chuyện gì.”
“Chuyện là thế này, tôi nghe dì kể về chuyện của Lê Văn Vân, bây giờ Lê Văn Vân trong hoàn cảnh này, muốn ra ngoài tìm công việc e là rất khó. Một dòng chữ phạm tội đi tù trên sơ yếu lí lịch cũng khó mà trốn được.” Tả Hạo nói.
Lê Cảnh An và Tào Vân nhìn nhau.
Trên thực tế, sau khi Lê Văn Vân quay về, đây cũng là điều mà họ lo lắng nhất.
Bọn họ đã từng nghĩ rằng cả đời này Lê Văn Vân cũng không thể nào ra tù, bây giờ khó lắm mới ra được, bọn họ lại lo vấn đề công việc hôn nhân của Lê Văn Vân sau này.
Người làm bố mẹ đều như vậy cả.
“Tôi có thể giấu sơ yếu lý lịch của Lê Văn Vân ở công ty, dù gì cũng là công ty của tôi, chắc chắn không vấn đề gì.” Tả Hạo nói: “Hơn nữa, đến lúc dì sẽ còn giới thiệu bạn gái cho Lê Văn Vân!”
Tào Dung gật đầu nói: “Đúng đấy, đồng nghiệp của tôi có một đứa con gái, vẻ ngoài các thứ cũng khá xinh xắn, tuy nhiên Lê Văn Vân có chút khuyết điểm, nhưng anh rể à, công việc của anh thu nhập rất cao, vẫn có tính cạnh tranh, cô ấy cũng đồng ý đến xem mặt Lê Văn Vân!”
Ánh mắt của vợ chồng Lê Cảnh An phát sáng lên.
Nhưng Lê Cảnh An rất giàu kinh nghiệm, ông ấy nhìn Tả Hạo hỏi: “Vậy cậu muốn tôi làm gì?”
"Nói thế nào nhỉ, tôi muốn xây dựng một trò chơi quy mô khá lớn, muốn nhận được đầu tư từ tập đoàn Hãn Vũ. Hoặc là hợp tác với tập đoàn Hãn Vũ." Tả Hạo bình tĩnh nói: "Chú Lê dù sao cũng là Phó Chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ!"
Bên cạnh, trong lòng Lê Văn Vân cạn lời nói: "Ông chủ của tập đoàn Hãn Vũ cũng ở đây này!"
Lê Cảnh An nhếch mép nói: "Mặc dù từ trước đến giờ tôi chưa từng làm chuyện gì, cũng không quan tâm thay đổi nhân sự, nhưng Lôi Bân và những người khác đều rất khách sáo với tôi. Chỉ cần những gì cậu nói là thật, tôi sẽ mặt dày đến đề bạt việc này với Lôi Bân, nhưng tôi không đảm bảo rằng họ sẽ đồng ý.”
Ánh mắt Tả Hạo liền phát sáng, lúc này Tào Dung vội vàng lên tiếng: "Lê Văn Vân, cậu còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau cảm ơn Tả Hạo."
Lê Văn Vân cười nhạo, chưa nói đến chuyện anh không đồng ý, cho dù là anh đồng ý, thì cũng là Tả Hạo cảm ơn bọn họ mới đúng.
Nếu nhận được sự đầu tư của tập đoàn Hãn Vũ, chút tiền lương kia của Lê Văn Vân chẳng là gì cả.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Thôi đi, bố, bố cũng không quan tâm chuyện trong tập đoàn Hãn Vũ, không cần phải vì con mà rước thêm rắc rối."
Tả Hạo chau mày, Liễu Ngọc ở bên cạnh, sắc mặt hơi tối sầm lại, cô ấy nhìn Lê Văn Vân nói: "Không biết điều."
“Tôi có việc làm rồi.” Lê Văn Vân xoa mũi nói. . ngôn tình sủng
“Hả?” Liễu Ngọc cười khẩy nói: “Làm việc gì, đến công trường làm việc à? Hay đến quán bar trông bãi xe?”
Lê Văn Vân thở dài, chín năm không gặp. Cô gái nhỏ từng chạy theo sau lưng anh đã lớn rồi, nói chuyện với kiểu chế giễu.
Anh nhìn Liễu Ngọc và trả lời một cách bình tĩnh: "Tôi làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ."
Giọng nói vừa dứt, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó Tào Dung nhìn Lê Cảnh An, cười nhạo nói: "Anh rể, anh thật chẳng khéo gì! Tôi đã nhờ anh thu xếp cho Liễu Ngọc đến tập đoàn Hãn Vũ, anh nhất quyết không đồng ý, nói rằng anh không có quyền lên tiếng trong tập đoàn Hãn Vũ,bây giờ đến lượt con trai của mình, mang tội danh cưỡng hiếp cũng có thể đưa vào được?"
Lê Cảnh An kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân, ông ấy hoàn toàn không biết chuyện này, nếu không vừa nãy ông ấy đã không thể hiện sự vui mừng như vậy khi nghe Tả Hạo đồng ý để Lê Văn Vân đi làm.
“Tào Dung, bà không thể nói như vậy, tôi thật sự không biết chuyện này.” Lê Cảnh An nhanh chóng giải thích.
Ông ấy nhìn Lê Văn Vân, ngờ vực hỏi: "Thật sao? Làm chức vụ gì?"
Lần này ngược lại phải hỏi Lê Văn Vân, ông ấy trước giờ không hiểu rõ các chức vụ trong công ty, sản nghiệp trong tay ông ấy cũng giao cho người khác quản lý, bản thân ông ấy là chủ.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Lê Văn Vân sờ mũi nói: "Trợ lý của Chủ tịch Lôi!"
Giọng nói vừa dứt, tất cả mọi người lần nữa ngây người ra.
Sau một hồi kinh ngạc, Liễu Ngọc cười mỉa mai: “Lê Văn Vân, đã không gặp nhau chín năm, anh vẫn thích khoe khoang như vậy, Lôi Bân Chủ tịch Lôi là người như thế nào, ông ta sẽ muốn một kẻ phạm tội cưỡng hiếp như anh làm trợ lý sao?”
Nếu như nói người khác luôn gọi Lê Văn Vân là kẻ cưỡng hiếp thì Lê Văn Vân không quan tâm, nhưng khi Liễu Ngọc cứ luôn gọi anh như vậy, anh cảm thấy có chút khó chịu và cũng hơi không vui.
Anh nhún vai nói: “Cô có thể bảo bố tôi gọi điện thoại hỏi là biết ngay mà?”