Ở khu 46 của biên giới phía Bắc, phía trước là một cái hố sâu cực lớn, sau khi Lê Văn Vân nhìn nơi này một hồi, trong lòng cũng tìm tòi, đồng thời cũng tìm kiếm dọc theo các dấu vết chiến đấu về phía trước.
Vừa đi, anh vừa thỉnh thoảng chia sẻ vị trí của mình trong nhóm.
Bất tri bất giác đã là buổi trưa.
Trong hoàn cảnh hai mươi tiểu đội tinh nhuệ tiến vào thực địa và trực thăng tuần tra tìm kiếm, quỷ xanh đã bị quét sạch.
Chỉ là không có thông tin gì về con tiêm quỷ màu đỏ cả.
Lê Văn Vân đã tìm kiếm dọc theo các dấu vết trên suốt quãng đường đi. Anh không ngừng tiến gần đến dãy núi Aspen. Càng ngày càng đi sâu hơn, từ từ, anh đến một nơi mà tín hiệu không thể truyền đi, vị trí thời gian thực của anh đã bị gián đoạn.
Lúc này, Lê Văn Vân xuất hiện bên cạnh một hẻm núi, hai bên có núi tương đối cao, dấu vết trận chiến giữa hai bên đột ngột kết thúc ở đây, Lê Văn Vân khẽ nhíu mày.
Anh đeo song đao đứng phía trước, sau đó ngồi xổm xem xét xem mình đang ở chỗ nào. Ngay lúc này, anh chợt nhìn thấy một đám người chậm rãi xuất hiện ở phía trước hẻm núi.
“Hả?” Biểu cảm của Lê Văn Vân thay đổi. Trong đám người này, Anh nhìn thấy mấy bóng dáng vô cùng quen thuộc, Bùi Nghênh Tùng, bà Loan, Hồng Mai Quế.
Ngoài ra còn có mấy chục người. Lê Văn Vân liếc mắt nhìn, rõ ràng những người này đều có tiêu chuẩn trên cao cấp. Trong Hồng Nguyệt, đều là sát thủ đã có thẻ đỏ trở lên.
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi.
"Ka ka ka…"
Cùng lúc đó, trong tai anh vang lên một tiếng giòn tan. Anh ngẩng đầu liền nhìn thấy phía trên ngọn núi hai bên hẻm núi xuất hiện một con tiêm quỷ màu đỏ, ánh sáng màu đỏ trên người nó toát ra khí tức mạnh mẽ.
Trên đỉnh núi bên phải, một ông lão đang đứng chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn về phía hẻm núi.
“Quả nhiên có mai phục ư?” Lê Văn Vân thở ra một hơi.
Đúng vậy, từ khi nhìn thấy cái hố lớn cho đến việc Lê Văn Vân truy đuổi con quỷ đỏ, Lê Văn Vân đã lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Trên đời này có rất ít người có thể va chạm với tiêm quỷ màu đỏ. Anh và Trác Nhất Minh chính là một trong số đó, nếu dốc toàn lực thì có thể đánh nhau một trận.
Người còn lại là Hodges, nhưng Hodges hiện đang ở khu Tội Ác và Minh Sùng cũng bị mắc kẹt ở khu Tội Ác. Có quá ít người thực sự có thể chiến đấu với tiêm quỷ màu đỏ.
Lê Văn Vân nghĩ đến một khả năng, đó là bảy người sáng lập Hồng Nguyệt.
Bảy người đó rõ ràng là có thực lực rất mạnh, Hodges đứng thứ hai trong Thiên bảng, bà Loan cũng thuộc dạng siêu cấp!
Bà Loan không biết những người khác còn sống hay không, nhưng Lê Văn Vân đoán rằng dù sao cũng có một số người còn sống. Anh hoài nghi đây là kế sách do quỷ đỏ và một người nào đó thiết kế. Vừa đánh, vừa dẫn dắt Người Gác Đêm đến nơi này, sau đó mai phục giết chết.
Vì vậy, Lê Văn Vân luôn chia sẻ vị trí của mình, đó là nếu anh thực sự gặp phải mai phục, người khác cũng tiện giúp đỡ.
Mà bây giờ nhìn lại, điều mà Lê Văn Vân nghĩ hoàn toàn không sai.
Anh quay đầu lại thì phát hiện phía sau có một đoàn người đông đảo, có lẽ là hàng trăm người. Dẫn đầu là Ảnh Tử suýt bị Lê Văn Vân đá chết. Nhưng lúc này dường như anh ta đã khôi phục rồi, điều khiến cho Lê Văn Vân kinh ngạc là anh ta không chỉ có khôi phục, hơn nữa tựa hồ đã đạt tới trình độ siêu cấp.
Như trước đó, anh ta mặc quần áo đen, đeo kính râm và đeo khẩu trang đen, khiến người ta không thể nhìn thấy dung mạo của anh ta.
“Lê Văn Vân!” Bùi Nghênh Tùng chậm rãi tiến lên nói: “Xuất động với quy mô như vậy, khiến cho Chủ của chúng tôi đích thân tính kế, dẫn cậu tới đây, có thể coi như là xứng với cậu rồi.”
Lê Văn Vân nhìn về phía ông ta, phát hiện ngón tay của Hồng Mai Quế nhẹ nhàng vẫy vẫy, đồng thời miệng cũng hơi mở ra, từ khẩu hình như là bảo Lê Văn Vân đi!
Đi ư... giờ đã quá muộn rồi.
Hồng Nguyệt hầu như đã dốc toàn bộ lực lượng. Cao cấp gần hai trăm người, đỉnh cấp chỉ sợ cũng có ba mươi, bốn mươi người. Đỉnh cấp là sát thủ kim bài bên trong Hồng Nguyệt. Ngoài ra, Bùi Nghênh Tùng, bà Loan, còn có Ảnh Tử, cũng có thể gọi là siêu cấp. Ở hai bên còn có một ông già và quỷ đỏ!
Hai người này, chỉ sợ cũng có trình độ của Demps! Ở đây, gần như là tuyệt cảnh rồi.
Lê Văn Vân ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông già đang chắp tay sau lưng, sau đó chậm rãi thở dài hỏi: "Ông là ai?"
“Tôi là ai không quan trọng, hôm nay cậu phải chết ở chỗ này, có biết tôi là ai hay không thì có quan hệ gì đâu?” Ngài Mặc thản nhiên nói: “Đương nhiên, tôi cũng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu một chút. Tôi... là người cai trị thực sự của Hồng Nguyệt, và là một trong những người sáng lập ra Hồng Nguyệt. Cậu có thể gọi tôi là ngài Mặc!"
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ nhúc nhích, nghĩ lại, người này chính là người mà bà Loan nói, người đã đưa Hồng Nguyệt đi đến dáng vẻ hiện tại.
“Thế trận không tệ.” Lê Văn Vân liếm môi nói: “Nhưng mà… ông đừng tưởng thật sự có thể làm gì tôi!"
"Tôi không phủ nhận thiên phú của cậu. Cậu chưa tới ba mươi tuổi đã có thể đạt tới trình độ như vậy, lại là một người hấp thụ xương rồng. Điều này thực sự khiến tôi có chút kinh ngạc." Ngài Mặc sờ mũi nói: "Tôi và Hồng Chủ cùng nhau thiết kế cạm bẫy này, vốn dĩ là dự định bẫy hai mươi mốt tiểu đội tinh nhuệ của các cậu. Kết quả vậy mà cậu lại kiêu căng đến một mình, thật sự là có chút đáng tiếc. Tuy nhiên... giải quyết cậu trước là đủ rồi."
Lê Văn Vân thờ ơ ngồi đó, khóe miệng hơi nhếch lên nói: "Thật sao? Tôi thực sự khá tò mò, quỷ đỏ mà ông nói trông người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thậm chí một con quỷ xanh xuất hiện trước mặt các ông, các ông đều coi như cháu trai, trong lòng các ông rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"
Bùi Nghênh Tùng cười một tiếng khi nghe lời Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, tôi biết kế hoạch của cậu là gì. Tôi biết cậu đang trì hoãn thời gian để chờ hỗ trợ. Nhưng vô dụng thôi, ba năm trước, đáng lẽ cậu đã phải chết, kết quả là cậu may mắn sống sót. Và lúc này đây, cậu không có cơ hội để trốn thoát nữa rồi."
Lê Văn Vân nhướng mắt nhìn về phía Bùi Nghênh Tùng, cười nhạo nói: "Vốn lần này đến đây, ngoại trừ dự định chém chết toàn bộ tiêm quỷ thì chính là muốn tìm được ông và giải quyết ông. Tôi còn đang suy nghĩ làm sao để tìm được ông, không ngờ ông lại chủ động dâng tới cửa, thật ra đã tiết kiệm cho tôi rất nhiều phiền phức!”
"Ông là kẻ thù cuối cùng. Cả Lâm Thiếu Hoa và Demps đều đã chết, cho ông sống tạm thêm vài ngày cũng là được lắm rồi." Lê Văn Vân nhẹ nhàng nói rồi từ từ rút ra hai thanh đao sau lưng, nói: "Đến đây đi!"
Anh cầm hai thanh đao, một dài một ngắn, đứng trên tuyết. Nhưng trong nháy mắt này, dưới quy mô bao vây và tiêu trừ như thế này, vậy mà không ai dám bước tới.
“Một đám rác rưởi!” Trên đỉnh núi bên cạnh, ngài Mặc cau mày, trong nháy mắt đã nhảy từ trên đỉnh xuống, đi thẳng đến trước mặt Lê Văn Vân.
Cùng lúc đó, quỷ đỏ bên kia phát ra âm thanh kỳ quái. Trong tay nó có một thanh trường kiếm hình cột, trường kiếm màu xanh lam, nó cũng nhảy xuống, hai kẻ đó đồng thời lao về phía Lê Văn Vân.