Lúc này ở Biên giới phía Bắc, một khoảng địa vực này thường được Người Gác Đêm xưng là khu thứ 46 của Biên giới phía Bắc.
Nơi này thích hợp để cho con người sinh sống hơn, có nguồn nước, lại có thảm thực vật.
Trong khu vực này cũng có rất nhiều dân du mục sinh sống, bọn họ tụ tập lại với nhau hình thành nên thôn xóm hoặc bộ lạc.
Đương nhiên bọn họ cũng có sự liên kết với hiện đại, bọn họ đối ngoại bằng cách bán dê bò của mình, trà sữa của bọn họ cũng rất ngon.
Bọn họ sinh hoạt ở trên thảo nguyên, vô cùng tự do tự tại.
Nhưng một đêm nay, bọn họ mãi mãi không thể nào quên được, bọn họ nhìn thấy trên trời có vô số sao băng, bọn họ cầu nguyện với mưa sao băng… Sau đó những ngôi sao băng kia lao về phía bọn họ, một thứ gì đó vô cùng kỳ quái nhảy xuống xông vào trong bộ lạc bọn họ, cứ thấy ai là trực tiếp xé nát người đó.
Ở nơi này lập tức biến thành thảm kịch nhân gian, có người chết khi chạy trốn, có người nhanh chóng nấp đi, nhưng cũng có rất nhiều người mãi mãi nằm lại ở đây.
Bốn tiếng đồng hồ trôi đi, nói dài cũng không dài lắm, một hàng hai mươi chiếc xe, đồng loạt nhanh chóng phi đến nơi mục tiêu đầu tiên của bọn họ. Đây là một địa phương được hợp lại từ không ít nhà bạt, có điều lúc này nơi đó đã trở thành một mảnh hỗn độn, những nơi để ở đã bị đốt đi rất nhiều, trên mặt đất còn có mùi máu tươi khiến cho người ta gay mũi.
Lúc này ở nơi đây có một tiểu đội Người Gác Đêm đang tiến hành công tác cứu hộ.
Hai mươi chiếc xe đến nơi, ngoài đám người Lê Văn Vân ra. những người khác đều mặc một màu đồng phục của Người Gác Đêm, trên cánh tay còn có một miếng vải đỏ, đây là dấu hiệu của tiểu đội mũi nhọn.
Nhìn thấy đám người Lê Văn Vân, đội trưởng tiểu đội Người Gác Đêm đang cứu hộ lập tức chạy tới, trên trán túa mồ hôi lạnh.
Người Gác Đêm ở biên giới phía Bắc quá nhiều, cảnh tượng hàng trăm người của tiểu đội mũi nhọn cùng nhau xuất hiện là điều cực kỳ hiếm thấy. Người này chỉ là đội trưởng của tiểu đội Người Gác Đêm bình thường, nhìn thấy những người này, anh ta cảm thấy hơi áp lực.
Đặc biệt là, anh ta nhìn thấy trên lưng Lê Văn Vân đeo hai thanh đao, cả người anh ta run rẩy, lại nhìn về những người khác bên cạnh Lê Văn Vân, anh ta lại càng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Tiểu đội 11762 ba năm không gặp, đội viên ngày xưa cũng đều đã trở thành đội trưởng.
Truyền kỳ Người Gác Đêm Lê Văn Vân lại càng biến mất hơn ba năm qua, nhưng mấy tháng trước, nội bộ thông báo tiểu đội 11762 sẽ chia lại tổ, những đội viên cũ cũng đã bắt đầu giao nhận công việc chuẩn bị trở về.
Hiện tại tiểu đội Người Gác Đêm truyền kỳ rõ ràng đã lại một lần nữa xuất hiện. Googl𝔢 𝑛gay t𝐫a𝑛g == 𝘛𝐫Um 𝘛𝐫uy𝔢𝑛.V𝑛 ==
Anh ta nhìn Lê Văn Vân, không khỏi nuốt nước miếng, sau đó đi lên phía trước khẽ hô một tiếng: “Tôi là đội trưởng tiểu đội Người Gác Đêm 18534, Người Gác Đêm số 2450, Quan Khanh!”
Lê Văn Vân thở ra một hơi, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất nói: “Tình hình hiện tại sao rồi?”
Quan Khanh thở dài một hơi, sau đó trầm giọng nói: “Bên trong... Không còn ai sống sót, không biết có ai chạy được ra ngoài không. Từ thủ pháp có thể nhìn ra được, chắc hẳn là do quỷ xanh gây ra. Tiểu đội Người Gác Đêm gần nhất quanh đây tổng cộng có bốn đội, có điều thực lực những tiểu đội đó đều không ổn lắm, thế nên vị trí đóng quân cũng là ở phía bên cạnh rìa biên giới phía Bắc, từ những tin tức mà bọn họ đưa ra… Những con Tiêm quỷ này đang tản ra khắp tứ phía, dường như mục tiêu của bọn chúng cũng là phá hoại. Hơn nữa những tiểu đội kia cũng bị thương vong rất nhiều.”
Lê Văn Vân cau mày, anh cảm thấy lí do mà mấy con Tiêm quỷ kia muốn dừng lại bên này có lẽ không phải là bị lệch khỏi quỹ đạo, mà là cố ý làm vậy.
Lữ Dương cau mày đi tới nói: “Thương vong rất lớn ư?”
“Vâng, mấy tiểu đội của chúng ta có năng lực thực sự không ổn lắm. Mội tiểu đội bình thường đối phó với một con Tiêm quỷ đã vô cùng tận lực.” Quan Khanh cười khổ nói: “Nếu như có thể thì tôi cũng muốn đi vào trong đó lùng bắt, nhưng mà mấy chi đội của chúng tôi rút thăm, tôi phải ở lại trở thành đội ngũ cứu hộ.”
Ánh mắt anh ta đầy vẻ phức tạp.
Đây là Người Gác Đêm, biết rõ có thể sẽ chết nhưng lại không thể nào chùn bước được.
Mà có những lúc sống sót, ngược lại là một loại giày vò.
Lúc anh ta nói thế, hốc mắt đã hơi đỏ lên.
Lê Văn Vân nhìn anh ta một cái, vỗ vỗ bả vai anh ta, nói: “Anh đi làm việc đi, chúng tôi tới đây sẽ giải quyết toàn bộ những chuyện này, yên tâm đi.”
“Số Không, cầu xin anh, nhất định phải mau chóng giải quyết, để cho bọn họ được yên ổn trở về nhà, cũng có thể cứu trợ nhiều người bình thường khác nữa.” Quan Khanh đỏ mắt nói.
Lê Văn Vân dùng một tay đấm ngực, nghiêm túc nói: “Tôi hứa!”
Quan Khanh lúc này mới chịu gật đầu, sau khi anh ta rời đi, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Lê Văn Vân!
“Mẹ kiếp, tôi mới là Số Không cơ mà?” Ở bên cạnh, Lữ Dương không nhịn được mà mắng mỏ.
Nhưng mà không ai buồn để ý đến anh ta, Phó Vũ nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Này nhóc, nói thử xem suy nghĩ của cậu đi!”
Lúc này Lê Văn Vân cũng không khiêm nhường gì nữa cả, đương nhiên anh cũng muốn giành giật từng giây từng phút để đi làm mới được. Anh thở ra một hơi nói: “Hiện tại mọi người đều tập trung lại đây đi, đưa sơ đồ trận chiến cho tôi xem.”
Ở bên cạnh, Trương Vãn Hà đã sớm chuẩn bị sẵn.
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, nói: “Địa vực ở nơi này vẫn khá là rộng lớn, cho dù có tính chúng ta vào thì cũng chỉ có 21 tiểu đội mà thôi, nhân số hoàn toàn không đủ được. Vì vậy tôi kiến nghị tất cả mọi người đều giải tán hết đi.”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lê Văn Vân.
“Chúng ta đều là người của tiểu đội mũi nhọn, đại đa số hai ba người kết hợp lại đối phó với một con quỷ xanh không thành vấn đề gì, vì vậy chúng ta sẽ phân tách ra, mỗi một tiểu đội phụ trách một khu vực. Trong khu vực này, các anh muốn tự phân chia tiểu đội của mình thế nào thì tùy các anh. Tôi hoàn toàn không hiểu biết nhiều về thực lực các tiểu đội của chúng ta hiện giờ.” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Mặt khác, tôi kiến nghị nên bỏ xe lại. Tốc độ của chúng ta so với đoàn xe đi trên tuyết còn nhanh hơn rất nhiều.”
Tháng 10 ở biên giới phía Bắc đã có tuyết rơi.
Phó Vũ gật đầu nói: “Tôi không thành vấn đề!”
“Được thôi!” Một vài đội trưởng khác vội vàng nói.
Lữ Dương lẩm bẩm nói: “Kỳ thật tôi cũng nghĩ như vậy.”
Lê Văn Vân cứng họng nhìn về phía tên này, sau đó nhanh chóng nói: “Chúng ta cùng vạch ra tuyến đường đi, bên cạnh ngọn núi này là khu vực dãy núi Aspen rồi, địa vực này trông khá nguy hiểm, sẽ do tiểu đội chúng tôi phụ trách.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Những người khác đều gật đầu đồng ý, sau đó từng người vạch ra lộ trình đường đi, đại khái là muốn bao trùm toàn bộ khu vực này để bọn họ thăm dò điều tra.
Sau khi xác nhận hoàn thành, Lê Văn Vân thở phào một hơi nói: “Công cụ thông tin của mọi người đều được đánh số, khi phát hiện ra thì trước tiên phải báo báo với xung quanh, người bên cạnh nhanh chóng chi viện, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.”
Nói tới đây, ánh mắt anh sáng quắc nhìn Lữ Dương nói: “Cuối cùng, điểm quan trọng nhất chính là nếu như gặp được quỷ đỏ.”
Anh thở dài một hơi nói tiếp: “Đừng có ý định đi tác chiến, bất kể các anh phát hiện ra nó đang làm gì, thì việc đầu tiên là phải chạy trốn, sau đó báo cho tôi, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để qua đó ngay. Quỷ đỏ… Thật sự không phải thứ hiện tại các anh có thể địch nổi. Mỗi một con đều mang trình độ của một kẻ đứng thứ ba Thiên Bảng đấy.”
“Mẹ nó, anh nhìn tôi nói làm gì?” Lữ Dương cạn lời: “Mẹ kiếp, trông tôi là kiểu người ngu dốt như vậy à?”
Không ít người đều gật đầu tán thành.
“Được rồi, ai về tiểu đội người nấy phân tổ đi, sau đó mang theo đồ đạc của mình. Chia xong tổ thì lập tức xuất phát.” Lê Văn Vân nói.1