Thật ra trong mấy tháng ở khu Tội Ác, cô ấy đã được hiểu rõ rất nhiều điều khi đi theo mấy người Lê Văn Vân.
Ví dụ như "bọn họ" mà Lê Văn Vân đã vô số lần nhắc đến, trong cuộc trò chuyện của mấy người Lê Văn Vân, phần lớn thời gian đều gọi bọn họ là "tiêm quỷ".
Liễu Ngọc không biết đó là gì, nhưng mỗi lần nghe mấy người Lê Văn Vân nhắc đến mấy chuyện này, sắc mặt của bọn họ đều rất nghiêm nghị, ví dụ như vết sẹo trên người Lê Văn Vân nằm ở chỗ nào, bị chém như thế nào.
Bây giờ, Lê Văn Vân lại nói thứ này đến rồi.
Không biết tại sao, bây giờ ngắm nhìn mưa sao băng trên bầu trời, thành phố vẫn xoay tròn như thường lệ, Liễu Ngọc bỗng có cảm giác cực kỳ không chân thực, đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy sống lưng đang không ngừng ớn lạnh.
Lê Văn Vân không hề chú ý đến vẻ mặt của Liễu Ngọc, anh đang đứng trên ban công, nói chuyện điện thoại với Phạm Nhược Tuyết.
“E rằng quy mô của lần này cực kỳ lớn.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Em đã nhìn thấy năm ánh sáng màu đỏ, một ánh sáng màu vàng, nhưng đây mới chỉ là thứ mà em có thể nhìn thấy.”
“E rằng vẫn còn ở bên trên, lần này rắc rối… to rồi.” Lê Văn Vân nghiến răng nghiến lợi vội nói: "Em hãy thông báo cho tất cả mọi người trong tiểu đội của chúng ta, cầm theo vũ khí và trang phục chiến đấu đến tập hợp. Đồng thời em hãy thông báo cho Đao Ba, bảo anh ta liên lạc với mọi người ngay, đến tập hợp ở căn cứ của Người Gác Đêm, sau đó thông báo cho Tần Quốc Thành, bảo vệ chặt chẽ Lâm Hải, cho dù phải dùng cả tính mạng của ông ta. Ngoài ra em hãy gọi điện cho ông Hoàng, bảo ông ta chuẩn bị trực thăng cho chúng ta, toàn bộ tiểu đội của chúng ta sẽ tiến về biên giới phía Bắc."
“Tuân lệnh!” Phạm Nhược Tuyết nghiêm túc đáp.
Lần đầu tiên Liễu Ngọc nhìn thấy dũng khí kiên cường trên người Lê Văn Vân, cô ấy nuốt nước miếng nói.
“Em... phải làm gì đây?” Liễu Ngọc hơi căng thẳng, đợi đến khi Lê Văn Vân cúp máy, cô ấy mới dè dặt hỏi.
Lê Văn Vân xoa đầu cô ấy, khẽ cười nói: "Không có gì, em cứ ở Lâm Hải, bây giờ quỹ đạo của bọn họ chỉ có thể đáp xuống biên giới phía Bắc. Đó là nơi mà em hoàn toàn không hay biết, chỉ khi nào bên đó không thể chống đỡ thì mấy ‘tiêm quỷ’ này mới xuất hiện, em đừng phao tin ra bên ngoài, cứ đi làm, tan sở như thường lệ, sống một cách yên bình là được."
Dứt lời, Lê Văn Vân ngẩng đầu lên, nhìn sao băng đầy trời, khẽ lẩm bẩm: "Mình... và Người Gác Đêm, sẽ bảo vệ thật tốt thế giới này, vì mọi sự sống."
Nhất thời, không biết tại sao, hình tượng của Lê Văn Vân trong lòng Liễu Ngọc đã trở nên hoàn toàn cao lớn.
“Em nói cho bố mẹ anh biết, anh phải đi công tác tạm thời, đừng để bọn họ lo lắng về anh.” Lê Văn Vân nói.
“Em biết rồi.” Liễu Ngọc gật đầu đáp: “Để em lái xe chở anh ra sân bay.”
Lê Văn Vân gật đầu, rồi hai người đi xuống lầu, Liễu Ngọc lái xe chở Lê Văn Vân ra sân bay.
“Anh trai!” Lúc lái xe, đây là lần đầu tiên cô ấy gọi Lê Văn Vân là anh trai.
Từ khi Lê Văn Vân quay về, đây là lần đầu tiên Liễu Ngọc gọi anh như vậy.
Trước đây, Liễu Ngọc hay gọi anh bằng tên, cô ấy vừa lái xe vừa hỏi: "Lần này rất nguy hiểm đúng không?"
“Ừm.” Lê Văn Vân khẽ cười đáp: “Có lẽ sẽ hơi nguy hiểm.”
“Anh nhất định phải an toàn trở về đúng không?” Liễu Ngọc lại hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừm. Anh sẽ cố gắng hết sức. Nhưng trời sập phải có người cao chống đỡ, anh của em chính là người cao đó, dù gì anh của em cũng đứng thứ ba trong Thiên Bảng."
Anh cố gắng để giọng điệu của mình trở nên vui vẻ, để giảm bớt áp lực trong lòng Liễu Ngọc.
Một tiếng sau, xe của bọn họ dừng lại trước sân bay, từ xa Lê Văn Vân đã nhìn thấy mấy người Phạm Nhược Tuyết đang đứng ở đó.
Bây giờ, toàn bộ tiểu đội 11762 đều đã có mặt ở đây.
Trước mặt là Hoàng Thi Kỳ, Phạm Nhược Tuyết, Cố Bạch, Lý Thu, Trương Vãn Hà, Trần Tiêu, Doãn Nhu, đều đang đứng ở bên đó.
Tất nhiên, còn có Nhan Như Tuyết, cô ấy cũng lựa chọn đi về biên giới phía Bắc cùng mấy người Lê Văn Vân.
Bọn họ đều đeo ba lô ở sau lưng, giống như người đi ra ngoài du lịch, nhưng thứ được buộc lại bằng vải bố trông có vẻ hơi kỳ quái, hơn nữa mỗi người đều đeo món đồ giống hệt nhau.
Đây là vũ khí của bọn họ, song đao tiêu chuẩn của Người Gác Đêm.
Sau khi Lê Văn Vân bước xuống xe, Cố Bạch liền ném hai thanh đao được bọc trong vải bố ở trong tay cho Lê Văn Vân, sau khi Lê Văn Vân nhận lấy nó thì đeo ở trên lưng.
Anh quay đầu lại, nói vào trong cửa kính xe: "Em quay về đi, đừng suy nghĩ nhiều quá, tranh thủ quãng thời gian này mà đi tìm bạn trai đi, em cũng không còn trẻ nữa. Hy vọng lúc anh quay về, em có thể dẫn bạn trai đến gặp mặt anh."
“Anh hãy lo lắng cho bản thân anh đi.” Liễu Ngọc bĩu môi, vẫy tay với mọi người nói: “Mọi người… Mọi người nhất định phải quay về an toàn đó!”
Sau khi nhìn thấy Liễu Ngọc rời đi, Lê Văn Vân thở dài, lạnh nhạt nói: "Tập hợp!"
Mấy người Cố Bạch nhanh chóng đến gần, Phạm Nhược Tuyết vội vàng gọi cho Tần Quốc Thành, Tần Quốc Thành nhanh chóng đi ra từ một phía ở sân bay nói: "Mọi người hãy đi bên này, không cần phải đi qua cửa kiểm tra an ninh."
Tất nhiên bọn họ phải rời đi thông qua lối đi đặc biệt, dù gì vũ khí cũng không thể nào thông qua cửa kiểm tra an ninh bình thường.
Bọn họ đi dọc theo con đường khác lên máy bay, Tần Quốc Thành cau mày nói: "Tôi biết, sau khi bọn họ xuất hiện, chắc chắn cậu sẽ tham chiến, nhưng..."
Nói đến đây, Tần Quốc Thành nhất thời ngừng lại rồi nói: "Cậu vẫn không muốn quay về Người Gác Đêm à? Vậy các cậu tham chiến với thân phận gì?"
Lê Văn Vân không nói gì.
"Thật ra, cậu không cần phải giận dỗi với mấy lão già kia đâu. Mọi người đều biết rõ, sớm muộn gì Người Gác Đêm cũng sẽ thuộc về tay cậu..." Tần Quốc Thành vẫn muốn nói gì đó.
Đúng lúc này, Phạm Nhược Tuyết đột nhiên vỗ vai ông ta nói: "Có lẽ Lê Văn Vân sợ chuyện này nên mới không muốn về."
Tần Quốc Thành sửng sốt, ông ta nhìn Lê Văn Vân, rồi không nói gì nữa.
Đêm nay, sao băng chiếu sáng cả bầu trời, vô số người cầu nguyện, thế giới vẫn quay tròn, bọn họ đều không hề hay biết, trên thế giới này, có rất nhiều người đang cực kỳ nghiêm túc, không ngừng tiến về phương hướng nào đó, bảo vệ sự hòa bình của thế giới này, thậm chí không tiếc hy sinh tính mạng của mình.
...
Lúc này, ở khu Tội Ác, cuộc chiến đã giằng co mấy ngày rồi.
Điều khiến Hodges hơi bất lực là mới đầu đám người của Hodges đã lựa chọn liều mạng chiến đấu với bọn họ, nhân số đông đảo, sức chiến đấu cũng không hề yếu kém, nhưng sau khi va chạm, ông ta lại phát hiện ra bọn họ không phải là đối thủ của Người Gác Đêm.
Đây là át chủ bài lớn nhất của Người Gác Đêm hệ Hoa, đủ để thay đổi cục diện thế giới.
Điều khiến ông ta lấy làm lạ nhất là Minh Sùng, số một thần bí của Người Gác Đêm, gần như chưa từng ra tay trong đời, lại không hề thua kém ông ta.
Do đó, vừa va chạm, bọn họ đã chịu thương vong cực kỳ lớn.
Sau đó, Hodges nhanh chóng thay đổi sách lược, không liều mạng chiến đấu với Người Gác Đêm, mà lựa chọn sử dụng phương thức khác, đánh du kích và quấy rối.
Mục đích của ông ta chỉ có một, đó chính là ra sức giữ át chủ bài của Người Gác Đêm ở lại nơi này, để bọn họ không thể nào tham chiến, ít nhất là không thể tham chiến ngay tức khắc.
Nếu Người Gác Đêm tập hợp muốn rời đi bằng du thuyền, vậy thì ông ta sẽ cử người đến quấy rối bọn họ, nếu Người Gác Đêm tấn công ngược lại thì bọn họ sẽ bỏ chạy.
Bây giờ, ở trước trang viên của ông ta, ông ta và Ming Sùng đang đối đầu nhau.
“Không ngờ cậu cũng đạt đến trình độ này.” Hodges cười híp mắt nói, ông ta đang cầm một thanh trường kiếm kỵ sĩ rất lớn, hờ hững nhìn Minh Sùng.
“Chỉ khi nào bọn tôi giết chết ông, mới có thể yên ổn rời đi.” Minh Sùng hờ hững nói: “Ông đừng nói nhảm nữa, mau đến đây chiến đấu đi.”
“Cần gì phải làm thế chứ?” Hodges thờ ơ nói: “Tôi thừa nhận tôi đã đánh giá thấp cậu, nhưng cậu không thể đánh bại tôi, cũng không giết được tôi, không bằng chúng ta cứ giống như trước kia, ngồi xuống uống chút rượu vang, đánh một ván cờ, bình tĩnh đợi kết quả ở biên giới phía Bắc."
"Cậu đã nhìn thấy chưa? Sao băng xẹt qua bầu trời. Cậu cảm thấy cho dù cậu ra tay thì có thể ngăn cản cuộc xâm lược với quy mô khổng lồ này ư?" Hodges bình tĩnh hỏi.
Minh Sùng ngước mắt lên, hờ hững nói: "Ông muốn làm chó, nhưng tôi thì không, do đó tôi thà chết trận còn hơn."