Lê Văn Vân cúp máy, ngồi xuống sofa.
Kể từ khi nói chuyện với tiến sĩ T xong, anh luôn có cảm giác hoảng hốt, anh thở dài, phải mất mấy phút, tâm trạng của anh mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bất luận thế nào, anh cũng phải quay về.
Anh lấy điện thoại ra và gọi cho Nhan Như Tuyết.
Anh sẽ dẫn theo Nhan Như Tuyết rời khỏi Yên Kinh. Mặc dù anh cảm thấy để cô ta ở lại Yên Kinh cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm, ngược lại đi theo anh, nếu anh muốn tham chiến, độ nguy hiểm sẽ càng cao hơn.
Chiến trường là ở biên giới phía Bắc, nếu Người Gác Đêm có thể khống chế, không để mọi thứ bùng phát trong thành phố bình thường, tất nhiên Yên Kinh sẽ cực kỳ an toàn.
Đương nhiên, nếu Người Gác Đêm không thể kiểm soát thì đó lại là câu chuyện khác.
Sau khi nói rõ mục đích, Lê Văn Vân lại gọi cho Lý Vân và gửi tin nhắn WeChat cho Lý Giai Dao, anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi cùng Nhan Như Tuyết rời khỏi Yên Kinh, tiến về Lâm Hải.
...
Cùng lúc đó, ở khu Tội Ác, một lượng lớn người đang lái xe, chạy bộ, tuôn ra khỏi khu Tội Ác, rất nhiều người không biết rõ tình hình, nhưng lúc nhìn thấy một lượng lớn người của Minh Giáo đã đi sơ tán, một số người cũng bắt đầu di tản theo.
Tất nhiên người đi sơ tán đầu tiên là dân cư ở khu ổ chuột khu Đông, bọn họ chạy ra bên ngoài, tầm nửa tiếng sau, bọn họ bỗng nhìn thấy ở phía xa xa có một đám người mặc đồng phục màu đen, đeo khẩu trang, lưng mang song đao, đang tiến về khu Tội Ác với tốc độ cực nhanh.
Quy mô khổng lồ, ít nhất cũng phải mấy nghìn người, thoạt nhìn đen kịt cả một vùng.
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Có người run rẩy nói: "Người... Người Gác Đêm."
"Tại sao Người Gác Đêm lại xuất hiện ở đây?"
"Hơn nữa số lượng còn nhiều đến thế?"
...
Đám Người Gác Đêm không để tâm nhiều, thậm chí bọn họ còn phớt lờ những người đi tới, mà xuyên qua đám người, giống như thanh kiếm sắc bén, tiến thẳng vào khu Tội Ác.
Đi thẳng đến quảng trường trung tâm.
Bọn họ nhanh chóng tiếp cận quảng trường trung tâm.
Bây giờ, ở quảng trường trung tâm, cũng có một lượng lớn người. Toàn bộ thế lực mà Hodges đã phát triển trong mấy chục năm qua đều tập trung ở đây.
Trên nóc một tòa nhà ở quảng trường trung tâm, Hodges đang mặc bộ đồ vest mang giày da đang đứng ở trên đó. Dường như ông ta luôn mang phong thái của một quý ông, tay cầm ly rượu vang, nhìn thấy một lượng lớn Người Gác Đêm xuất hiện như vậy, nhưng trên mặt ông ta chẳng hề dao động, mà chỉ bình tĩnh nhìn về phía bên này.
Lúc này, trong Người Gác Đêm, Minh Sùng đang từ tốn bước ra.
Lần này, anh ta ăn mặc hoàn toàn khác so với trước kia, lưng mang song dao, trên người cũng mặc trang phục của Người Gác Đêm, bước lên trước nhất.
Anh ta nhướng mày, nhìn về phía Hodges nói: "Ông muốn ngăn cản tôi đúng không?"
Hodges khẽ cười, gập người như một quý ông nói: "Cậu Minh, một nửa hòn đảo này thuộc về cậu, tôi chỉ hy vọng cậu có thể ở lại mà thôi."
"Keng!"
Minh Sùng cũng không muốn nói nhảm gì nữa, anh ta nhìn Hodges, hờ hững nói: "Vậy để tôi cảm nhận thử xem rốt cuộc người thứ hai trong Thiên Bảng sẽ có thực lực như thế nào?"
Hodges khẽ thay đổi sắc mặt, cười như không cười nhìn Minh Sùng nói: "Cậu muốn đơn phương độc mã đấu với tôi ư? Cậu nghĩ cậu là Lê Văn Vân à?"
"Cũng chưa chắc. Tôi mạnh hơn cậu ta." Minh Sùng cười khẩy, đồng thời rút song đao ra khỏi vỏ nói: "Vì mọi sự sống!"
"Tim hướng về mũi đao!"
"Chiến không còn đường lui!"
Người Gác Đêm ở phía sau đồng thanh hô, rồi rút trường đao ra khỏi vỏ.
Một bên muốn rời đi, một bên muốn ở lại.
Vậy thì chỉ có thể chiến đấu.
Vừa dứt lời, Minh Sùng giống như một tia chớp, tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía Hodges, người của hai bên nhanh chóng lao về phía đối phương.
Trước khi chiến tranh ở biên giới phía Bắc nổ ra, cuộc chiến ở khu Tội Ác đã chính thức bắt đầu.
...
Khu Tội Ác không thể nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, nhất là khi hai bên đang đánh nhau, không ai biết rốt cuộc ai sẽ giành chiến thắng.
Ở bên ngoài khu Tội Ác, thế giới này vẫn quay tròn như thường lệ.
Lê Văn Vân quay về Lâm Hải. Trong quãng thời gian này, phần lớn anh đều ở nhà
cùng với bố mẹ, còn Nhan Như Tuyết, anh vẫn sắp xếp để cô ấy sống chung với mấy người Phạm Nhược Tuyết.
Nháy mắt, năm ngày nữa lại trôi qua.
Lê Văn Vân vẫn ở trong phòng của mình, bình tĩnh hấp thụ xương rồng như thường lệ. Trong mấy ngày qua, cuối cùng anh cũng hấp thụ xong khúc xương rồng thứ ba.
Việc nâng cao bản thân vẫn còn hạn chế.
Lúc này đang là chín giờ tối, nhưng toàn bộ Lâm Hải vẫn đang ăn chơi đàng điếm.
Lê Văn Vân hấp thụ xong xương rồng thì đi ra ban công nhìn xuống bên dưới. Trong tiểu khu, hàng xóm sát vách của anh là một người giàu có ở Lâm Hải. Anh ta đang dắt con chó của mình, ung dung rời khỏi nhà.
Tai của Lê Văn Vân rất thính, có thể nghe thấy vợ của tên nhà giàu này đang dạy con trai làm bài tập sai.
Còn tên nhà giàu sau khi dắt chó đi dạo, anh ta liền lấy điện thoại ra, gọi cho người tình của mình, nói ra mấy lời ghê tởm, buồn nôn.
Dường như anh ta cũng chú ý đến Lê Văn Vân, nên ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này, vẻ mặt hơi ghét bỏ.
Cư dân sống trong tiểu khu này đều là những người rất giàu có, mấy người hàng xóm của Lê Văn Vân cũng giống như thế, theo bọn họ thấy, gia đình Lê Văn Vân hoàn toàn không giống người có tiền, thậm chí còn không có đủ tư cách sống trong tiểu khu biệt thự cao cấp sang trọng như này.
Trên bãi cát gần bờ biển vẫn còn rất nhiều người đang vui đùa, chợ đêm trên bãi cát gần bờ biển là đẹp nhất ở Lâm Hải.
Trên đường có xe cộ đang qua lại.
Trên bãi cát có rất nhiều cặp tình nhân đang nắm tay nhau nói cười.
Mọi thứ thật yên bình, như thể thế giới này chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Đột nhiên, Lê Văn Vân nhướng mày, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời thành phố này vốn đang quang đãng, có rất ít sao, nhưng Lê Văn Vân vừa liếc nhìn đã nhìn thấy rất nhiều sao băng xẹt qua bầu trời, giống như mưa sao băng.
Bên dưới, rất nhiều người đã chú ý đến cảnh tượng này, các cặp tình nhân trên bờ biển bắt đầu chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại cầu nguyện.
Tên nhà giàu đang gọi điện thoại cho người tình cũng hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ hỏi: "Em yêu, em có nhìn thấy mưa sao băng không, em có ước nguyện gì không?"
“Em… em đã nhìn thấy một chiếc túi cổ bằng sứ.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mềm mại của người tình anh ta.
“Ngày mai anh sẽ mua cho em.” Tên nhà giàu cười ngọt ngào nói, như thể đã bị hớp hồn.
Liễu Ngọc hưng phấn chạy vào phòng của Lê Văn Vân, lớn tiếng nói: "Lê Văn Vân, anh mau nhìn xem, mưa sao băng kìa, anh mau ước đi!"
Nhưng sau khi cô ấy lao vào phòng thì phát hiện Lê Văn Vân đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm lên bầu trời, đôi mắt mở to, hơi thở cũng dần dần trở nên dồn dập.
“Lê Văn Vân… Anh làm sao thế?” Liễu Ngọc sửng sốt hỏi.
Cô ấy nhìn thấy vẻ nghiêm nghị chưa bao giờ có trên mặt của Lê Văn Vân.
"Reng reng reng..."
"Reng reng reng..."
Đúng lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân bỗng đổ chuông.
Lê Văn Vân cầm điện thoại lên xem, phát hiện là Phạm Nhược Tuyết gọi tới.
“A lô!” Lê Văn Vân nghe máy.
“Anh đã nhìn thấy chưa?” Giọng nói của Phạm Nhược Tuyết cực kỳ nghiêm túc.
"Anh thấy rồi." Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra: "Bọn họ đã đến rồi."