“Tập đoàn Hãn Vũ thuộc quyền sở hữu của tôi, cho dù tôi phá nát nó cũng không liên quan gì đến cậu.” Lê Văn Vân liếc nhìn hai bố con Lâm Mậu Tuấn đang ngồi bên cạnh, hờ hững nói. Vừa dứt lời, sắc mặt của hai bố con Lâm Mậu Tuấn đều nhất thời thay đổi. Ở Du Châu, bọn họ là nhà giàu top đầu, nhưng nếu đặt trong cả nước, so sánh với mấy doanh nghiệp thực thụ kia thì khoảng cách không chỉ là một chút. Thậm chí trước khi Lưu Vân Phong xảy ra chuyện, giá trị bản thân của Lưu Vân Phong còn cao hơn bọn họ rất nhiều. “Làm sao… làm sao có thể, làm sao ông chủ đứng sau tập đoàn Hãn Vũ lại có thể là anh cơ chứ?” Lâm Mậu Tuấn không dám tin nói. “Cậu có tin hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi.” Lê Văn Vân thờ ơ nhún vai nói. Bên cạnh, Lưu Vân Phong đang nghe điện thoại, ông ta đi tới một nơi khá yên tĩnh. Kết thúc cuộc gọi, ông ta hưng phấn chạy tới, dứt khoát nắm lấy tay Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, chúng tôi bàn bạc xong rồi, ngày kia tôi sẽ đến thẳng Lâm Hải để ký hợp đồng với chủ tịch Lôi. Lần này thật sự phải cảm ơn cậu." Lê Văn Vân cười nói: "Không có gì." Vừa nói, anh nhìn hai bố con Lâm Mậu Tuấn nói: "Làm phiền ông mời hai người này ra ngoài trước, tôi có mấy chuyện muốn hỏi ông." Lưu Vân Phong ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hai bố con Lâm Mậu Tuấn và Lâm Bằng, lạnh nhạt nói: "Lâm Bằng, bây giờ tôi đã nhận được tiền đầu tư rồi, có lẽ sẽ khôi phục trở lại, nên không làm phiền ông nữa, mời hai bố con ông về cho." Lâm Bằng và Lâm Mậu Tuấn đều trở nên lúng túng, Lâm Mậu Tuấn nhìn Lưu Ngữ Khanh ở bên cạnh.
Lưu Ngữ Khanh lạnh mặt nói: "Thỏa thuận giữa chúng ta cũng hết hiệu lực rồi." Hai bố con Lâm Mậu Tuấn nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lê Văn Vân, nhưng lại không dám phát cáu. Lê Văn Vân chỉ nói một câu đã có thể sai khiến tập đoàn Hãn Vũ đầu tư mười tỷ vào bên này, rõ ràng Lê Văn Vân không hề nói dối. Bọn họ không bao giờ ngờ rằng boss thần bí đứng sau tập đoàn Hãn Vũ lại là một thanh niên trẻ trung như vậy. “À đúng rồi.” Đúng lúc này, Lưu Vân Phong lạnh nhạt nói: “Lâm Bằng, tôi đã nhớ kỹ chuyện ông lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn rồi... Hẹn gặp mặt ông trên thương trường.” Sắc mặt của Lâm Bằng khẽ thay đổi, quả thật ở cùng mảnh đất nhỏ Du Châu, lần này ông ta đã lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, bây giờ Lưu Vân Phong đã khôi phục trở lại, nhất định sẽ trả đũa ông ta. Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông ta không khỏi thay đổi. Hai bên vốn đã có khoảng cách về quy mô, bây giờ Lưu Vân Phong còn nhận được khoản đầu tư lớn từ tập đoàn Hãn Vũ. E rằng tương lai ở vùng đất này, ông ta sẽ không còn sống tốt như bây giờ nữa. Lâm Bằng há miệng, định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Lưu Vân Phong, trong lòng đành phải cười khổ, bước ra ngoài. Sau khi ông ta rời đi, Lưu Vân Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, cảm ơn cậu." "Không có gì, cái đó..." Dứt lời, anh lặng lẽ nhìn Lưu Ngữ Khanh. Bây giờ Lưu Ngữ Khanh đang quan sát Lê Văn Vân, phát hiện chàng thanh niên này rất kỳ lạ. Nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân đang nhìn qua đây, gương mặt xinh đẹp của cô ta hơi đỏ lên. Lưu Vân Phong ho khan nói: "Ngữ Khanh, con cũng quay về văn phòng trước đi, bố và Lê Văn Vân phải bàn chút chuyện chính." Lưu Ngữ Khanh lẩm bẩm: "Có chuyện gì mà con không thể nghe chứ? Còn muốn nói chuyện lén lút, thật cạn lời!"
Mặc dù ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Đợi sau khi cô ta rời đi, Lưu Vân Phong mới lên tiếng hỏi: "Không biết hai người tới tìm tôi với mục đích gì?" Lê Văn Vân chưa kịp trả lời, Doãn Nhu đã tháo kính râm của mình xuống, nhìn Lưu Vân Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: "Chủ tịch Lưu, ông còn nhận ra tôi chứ?" Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn bà ta, rõ ràng từ lời nói của Doãn Nhu, hình như có quen biết Lưu Vân Phong. Nhưng anh nhanh chóng hiểu rõ, dựa vào lời nói của Doãn Nhu, gần bốn mươi năm trước, ở Du Châu, nhà họ Doãn cũng là gia tộc hàng đầu, mà độ tuổi của hai người cũng xêm xêm nhau, cả hai đều là nhà giàu hàng đầu, nên việc quen biết nhau cũng là chuyện khá bình thường. "Bà là..." Lưu Vân Phong quan sát Doãn Nhu, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Tôi đã không còn nhớ ra." Doãn Nhu khẽ cười đáp: "Doãn Nhu." Lần này, sắc mặt của Lưu Vân Phong đã hoàn toàn thay đổi, ông ta ngạc nhiên nhìn Doãn Nhu hỏi: "Bà là bà Doãn ư?" Doãn Nhu gật đầu đáp: "Đúng vậy." “Chuyện này… sao có thể, trông bà vẫn còn quá trẻ.” Lưu Vân Phong cực kỳ khiếp sợ nói: “Hơn nữa… tôi tưởng bà đã chết trong vụ biến cố vào bốn mươi năm trước rồi.” Nhìn bề ngoài, trông Doãn Nhu chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, nếu so sánh với độ tuổi của Lưu Vân Phong thì chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra. Mặc dù Lưu Vân Phong là nhà giàu có hàng đầu, nhưng ông ta không tiếp xúc nhiều với thế giới ngầm, người duy nhất ông ta tiếp xúc cũng chỉ có Lê Văn Vân. Doãn Nhu khẽ cười nói: "Cũng may tôi vẫn còn sống." “Hai người quen nhau à?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi. “Ừm.” Lưu Vân Phong gật đầu nói: “Gần bốn mươi năm trước, lúc đó tôi mới bắt đầu kinh doanh, khoản đầu tư đầu tiên của tôi là do nhà bà Doãn đưa cho, tổng cộng là hai mươi vạn. Nhờ có số tiền này, tôi mới bắt đầu thành lập công ty. Đến khi tôi muốn trả lại thì nhà bà Doãn lại xuất hiện biến cố lớn..."
Hai mươi vạn vào những năm tám mươi là một số tiền khổng lồ. Lê Văn Vân ngạc nhiên, không ngờ giữa Lưu Vân Phong và Doãn Nhu lại có mối quan hệ như vậy. Anh khẽ cười nói: "Vậy thì thật trùng hợp, lần này chúng tôi đến đây là để hỏi gia chủ nhà họ Đồng trong biến cố vào bốn mươi năm trước, hình như bây giờ bọn họ đã biến mất khỏi Du Châu rồi đúng không? Ông có biết bọn họ đang sống ở đâu hay không?" Lưu Vân Phong thở dài, trầm ngâm nói: "Chuyện này nói ra cũng rất kỳ lạ. Ở Du Châu, nhà họ Đồng luôn có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn. Sau khi gia tộc của bà Doãn bị diệt vong, bọn họ đã chiếm giữ vững chắc vị trí gia tộc đứng đầu Du Châu, hơn nữa cũng là một trong những gia tộc hàng đầu trong toàn quốc, nhưng gần hai mươi năm trước..." Dứt lời, ông ta thở dài nói: "Gần hai mươi năm trước, nhà họ Đồng bỗng biến mất trong vòng một đêm." "Biến mất trong vòng một đêm ư? Chuyện này là sao?" Lê Văn Vân cau mày hỏi. "Vào đầu thế kỷ hai mốt, toàn bộ người nhà họ Đồng đều biến mất ở nơi bọn họ sinh sống, điều này khiến không ít sản nghiệp của nhà họ Đồng vào lúc đó rơi vào cảnh cực kỳ rối ren, sau đó có mấy người tiếp nhận sản nghiệp của bọn họ, nhưng người nhà họ Đồng hiếm khi xuất hiện ở Du Châu, hoặc sau khi xuất hiện, người khác cũng không hay biết. Dù gì nơi ở của bọn họ lúc trước đều bị bỏ trống, đến khoảng năm 2005 mới có mấy người vào ở, không biết là mua hay thế nào.” Lưu Vân Phong ngẫm nghĩ một lát rồi nói. Nói đến đây, ông ta trầm ngâm nói: "Nhưng chắc chắn gia tộc này vẫn còn người tồn tại, chỉ là không biết tại sao bọn họ bỗng rụt cổ lại mà thôi. Nhất định mấy sản nghiệp của bọn họ vẫn còn đứng tên bọn họ, chỉ là bọn họ không đích thân đứng ra quản lý mà thôi." Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Lê Văn Vân: "Mặc dù bề ngoài tôi là người giàu nhất Du Châu, nhưng tôi cảm thấy, e rằng với sản nghiệp gia tộc của nhà họ Đồng ẩn thế vẫn còn ảnh hưởng rất lớn ở Du Châu." Lê Văn Vân nghe đến đây thì ngạc nhiên, là gia tộc ẩn thế ư? “Ông có cách nào có thể tìm được nơi ở hiện tại của bọn họ không?” Lê Văn Vân hỏi.
Lưu Vân Phong sờ mũi đáp: "Thế này đi, tôi sẽ cố gắng đi tra giúp cậu, có lẽ thông qua mấy sản nghiệp của bọn họ lúc trước, có thể dò hỏi được chút manh mối." Lê Văn Vân gật đầu nói: "Vậy thì tốt, làm phiền ông rồi, ông hãy cố gắng làm nhanh một chút!" Lưu Vân Phong gật đầu nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Đúng rồi, tôi đã sắp xếp khách sạn cho hai người rồi. Đợi lát nữa hai người xong việc, có thể đến thẳng khách sạn để nhận phòng, dựa vào yêu cầu của cậu, tôi đã sắp xếp hai phòng cho hai người rồi." Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Được!" Anh lại căn dặn Lưu Vân Phong vài câu, rồi lấy một chiếc xe ở chỗ của Lưu Vân Phong, sau khi hỏi thăm địa chỉ khách sạn, hai người liền rời khỏi công ty của Lưu Vân Phong. Sau khi bước xuống lầu, Doãn Nhu ngẫm nghĩ nói: “Chúng ta hãy đến nơi ở của nhà họ Đồng lúc trước để xem thử đi."