Tất nhiên Lê Văn Vân không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù lần này Bùi Nghênh Tùng trốn thoát có hơi đáng tiếc, nhưng Demps vướng víu nhất đã được giải quyết, còn Bùi Nghênh Tùng thì không vướng víu như vậy. Chỉ cần ông ta ở bên ngoài, Người Gác Đêm sẽ dễ dàng tìm thấy ông ta. Nếu ông ta lại lẻn vào khu Tội Ác, dựa vào địa vị quái gở của Minh Sùng ở khu Tội Ác, cũng không khó để tìm thấy ông ta. Bây giờ Lê Văn Vân đang ngồi trên xe, đi tới căn cứ của Người Gác Đêm. Trên một chiếc xe buýt khác, ánh mắt của đám người bước ra từ khu Tội Ác đều hưng phấn, bọn họ ngắm nhìn thành phố lớn này với những tòa cao ốc, cứ như là nhà quê mới lên thành phố, vẻ mặt tràn đầy tò mò. Mặc dù khu Tội Ác cũng là một thành phố khá hiện đại, nhưng nếu so với bên ngoài thì tòa cao ốc và mấy thứ khác đều thấp hơn rất nhiều. Tất nhiên, một đám người bỗng xuất hiện ở đây như vậy, thì thân phận của bọn họ cũng là một rắc rối rất lớn. Mọi chuyện đều phải nhờ vào Tần Quốc Thành giải quyết giúp bọn họ. Dựa vào thân phận của Tần Quốc Thành trong Người Gác Đêm, thì đi làm chứng minh thư cho đám người này cũng khá đơn giản. Trên xe, Lê Văn Vân giữ im lặng, không đáp lại Tần Quốc Thành. Tần Quốc Thành thở dài nói: "Bây giờ vì chuyện của cậu và Demps mà nội bộ Người Gác Đêm đã hơi hỗn loạn. Tất nhiên, muốn ổn định hầu hết các nơi trước khi chiến tranh sắp sửa bắt đầu là điều hơi khó. Nếu chiến tranh nổ ra, chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức để những người bình thường này không hề hay biết, việc này cần nội bộ Người Gác Đêm phải đoàn kết với nhau mới được. Nếu cậu quay về Người Gác Đêm thì đó sẽ là một liều thuốc trợ tim đối với đa số mọi người." “Chuyện này để sau hẵng nói đi, bây giờ đừng nói mấy chuyện không vui này nữa.” Lê Văn Vân xua tay nói: “Gần đây Lâm Hải vẫn bình yên chứ?” “Nơi này vẫn rất bình yên, không xuất hiện mấy chuyện tạp nham.” Tần Quốc Thành đáp. Đồng thời, trong lòng ông ta khẽ thở dài. Tất nhiên ông ta hiểu bây giờ Lê Văn Vân đang nghĩ gì, dù sao cũng mới trải qua chuyện như vậy, nếu đổi thành ông ta, có lẽ ông ta còn đối đầu với Người Gác Đêm. “Đúng rồi, còn một chuyện nữa mà tôi quên nói với cậu.” Tần Quốc Thành nói: “Giản Hưng... cũng được dẫn về Người Gác Đêm rồi...” Nói đến đây, ông ta thở dài nói: "Nhưng cậu ta lại mất tích rồi." Lê Văn Vân nhướng mày nói: "Mất tích ư? Anh ta có thể biến mất trong nội bộ Người Gác Đêm, rõ ràng là do lão già Trác Nhất Minh kia đã thả đi. Ông ta điên rồi sao? Ông ta đã ban bố lệnh, số không mọi thế hệ đang làm nhiệm vụ ẩn giấu đều phải truy bắt hoặc giết Giản Hưng, tôi tốn nhiều công sức mới bắt được anh ta, vậy mà ông ta lại thả đi mất?" Rõ ràng Giản Hưng đã quay về bằng cách khác. “Lão già đó không nói rõ, nhưng trong lòng tôi cũng đoán như thế.” Tần Quốc Thành nói. Lê Văn Vân ngày càng không hiểu rốt cuộc Trác Nhất Minh đang nghĩ gì. Anh đã gác lại nhiệm vụ, dường như Người Gác Đêm số không mọi thế hệ đều đang mắc một cây gai trong cổ họng.
Bây giờ không dễ gì Lê Văn Vân mới nhổ được cây gai, vậy mà Giản Hưng lại mất tích. “Sớm biết thế thì tôi đã chém chết tên này ở khu Tội Ác rồi.” Lê Văn Vân bĩu môi nói. Anh không nghĩ chuyện này là do tiến sĩ T làm. Dù tiến sĩ T có biến thái, mạnh mẽ đến đâu, cũng không dám tiến vào nội bộ Người Gác Đêm để cứu người, do đó chỉ có một khả năng, đó chính là Trác Nhất Minh đã thả người ra. "Nếu ông ta làm như vậy, một là ông ta động lòng trắc ẩn, dù gì Giản Hưng cũng do ông ta tự tay nuôi dưỡng. Hai là ông ta có suy nghĩ riêng của mình." Tần Quốc Thành nói. “Tôi chẳng thèm quản nữa, dù gì tôi cũng không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân bĩu môi nói. Tần Quốc Thành gượng cười, xe tiếp tục tiến về phía trước. Hơn hai tiếng sau, bọn họ đã đến căn cứ của Người Gác Đêm, mấy người ra khỏi khu Tội Ác đều đã đi vào bên trong. Về phần sắp xếp sau này của bọn họ thì phải mất một khoảng thời gian để đi làm mới được. Trong mấy người này, có lẽ có không ít người đã có chút tiền bạc hoặc sản nghiệp ở bên ngoài. Đối với những người đã có, Lê Văn Vân định thả bọn họ quay về ngay, còn những ai chưa có thì anh sẽ sắp xếp cho bọn họ vào làm việc trong công ty. Còn chỗ ở cũng phải từ từ thu xếp, cần phải có một khoảng thời gian nhất định. Tất nhiên, đến lúc đó cần tập kết, bọn họ cũng phải tập kết nhanh chóng. Trong tương lai, thế lực của một nghìn sáu trăm người này sẽ rất có ích cho Lê Văn Vân. Còn việc vặt vãnh sắp xếp mấy người này thì cứ để cho mấy người Phạm Nhược Tuyết, Tần Quốc Thành và Lôi Bân. Trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ chính của anh là giúp Doãn Nhu báo thù, ngoài ra còn phải dốc toàn lực tìm kiếm xương rồng, đây chính là nhiệm vụ cấp bách của anh. Sau khi đi tới căn cứ, Lê Văn Vân nhìn thấy vài người quen, đám người Lý Tiểu U đều xuất hiện trong căn cứ của Người Gác Đêm. Lúc này trời đã khuya rồi, nhưng hầu hết mọi người đều chưa muốn đi ngủ, một số người đang reo hò khi bọn họ đổ bộ thành công ở Lâm Hải, giành lấy cuộc sống mới. Ở khu Tội Ác, bọn họ đã quá dồn nén, nên bây giờ bọn họ đều có một cảm giác hưng phấn khó tả. Cũng may căn cứ của Người Gác Đêm nằm trong rừng sâu núi thẳm, không quấy rầy dân chúng, bằng không một đám người hô hào đứng đây như vậy, e rằng sẽ bị vô số người khiếu nại. Sau khi nhìn thấy Lý Tiểu U, Lê Văn Vân cũng không nhịn được xoa đầu cô ấy nói: "Chậc chậc, em cũng khá đấy!" Lý Tiểu U ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phạm Nhược Tuyết, bĩu môi nói: "Em đã lớn như vậy rồi, anh đừng xoa đầu em nữa." Cố Bạch nhảy tới nói: "Đúng đó, Tiểu U đã lớn rồi, cũng đã đến tuổi kết hôn rồi. Tiểu U, em có muốn cân nhắc đến anh không? Anh cũng đẹp trai, bây giờ lại đánh nhau rất giỏi..." Anh ta nói được một nửa thì phát hiện nhiều người đều nhìn qua đây, ánh mắt lạnh lùng đó khiến Cố Bạch không khỏi rùng mình. “Tôi nói đùa thôi mà, mọi người đừng nghiêm túc như vậy.” Anh ta ho khan nói. "Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi." Lê Văn Vân nói. ... Một đêm yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau, Lý Thu lái xe chở Lê Văn Vân và Doãn Nhu ra sân bay, chứng minh thư của Doãn Nhu đã được làm xong.
Lúc này, bà ta đang ngồi ở ghế sau, ngắm nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa xe, không nói câu nào. Lê Văn Vân còn tưởng bà ta đang lo lắng không tìm được kẻ thù nên cười nói: "Bà đừng quá lo lắng, tôi có quen ông trùm ở Du Châu, chắc chắn ông ta sẽ biết chút chuyện từng xảy ra ở Du Châu, đến lúc đó bà hãy hỏi ông ta thử xem, chắc chắn có thể biết được rất nhiều tin tức. Nếu thật sự không được, tôi sẽ nhờ vả quan hệ Người Gác Đêm để đi kiểm tra hồ sơ, một gia tộc như vậy không thể nào không xuất hiện trong hồ sơ của Người Gác Đêm." Doãn Nhu ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là đã lâu lắm rồi tôi không ngắm nhìn cảnh tượng bên ngoài, nên muốn ngắm nhìn thêm một lúc thôi." Lê Văn Vân cạn lời. Đúng lúc này, Doãn Nhu bỗng cười híp mắt nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Lần này hai chúng ta đi qua đó, chắc phải ở khách sạn đúng không? Chúng ta thuê một phòng hay hai phòng vậy?" Câu hỏi này hơi mờ ám, nhưng Lê Văn Vân lại vội vàng đáp: "Tất nhiên là hai phòng rồi. Dì Doãn à, dì đừng suy nghĩ lung tung, rất nguy hiểm đó." Doãn Nhu trừng mắt nhìn Lê Văn Vân nói: "Nếu cậu còn gọi tôi như vậy một lần nữa, tôi sẽ xé nát miệng của cậu." “Vâng, dì Doãn!” Lê Văn Vân và Lý Thu cùng đồng thanh. Doãn Nhu rất tức giận, nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Bà ta thật sự có cảm giác gia đình khi ở bên cạnh mấy người Lê Văn Vân. Sau khi đến sân bay, Lý Thu cười nói: "Đi sớm về sớm!" Lần này bọn họ không đi cùng nhau, bởi vì dựa vào lời nói của Doãn Nhu, gia chủ Nhà họ Đồng không bằng Demps, trong khi Lê Văn Vân đã giết được Demps, nên đối phó với một người như vậy sẽ không có vấn đề gì to tát. Lê Văn Vân và Doãn Nhu đi vào khu kiểm tra an ninh. Cùng lúc đó, trong căn cứ của Người Gác Đêm, Trần Tiêu mặc một bộ đồ đứng ở đó, thẫn thờ nhìn ngọn núi trước mặt. Cố Bạch bước tới, vỗ vai Trần Tiêu nói: "Anh Tiêu, anh làm gì ở đây vậy? Anh cảm thấy không khí ở đây còn ngọt ngào hơn ở khu Tội Ác đúng không?" Trần Tiêu lắc đầu, quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói: "Hình như... tôi trở thành siêu cấp rồi."