“Vì mạng sống của mình, mà mặc kệ sự sống chết của người khác, thậm chí là ép bọn họ phải tìm đến cái chết? Cướp đi sinh mệnh của bọn họ?” Lê Văn Vân cười lạnh, bước từng bước một về phía trước!
“Đến lúc “bọn họ” tới, thì những người đó sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi, chẳng qua là tôi chỉ đưa những người đó đến với cái chết sớm hơn một chút.” Demps liếm liếm môi nói: “Tôi làm anh hùng Người Gác Đêm, đã che chở đám người bình thường bọn họ quá nhiều rồi, vậy thì khi tôi đòi lại chút gì đó từ họ thì có vấn đề gì?”
“Anh hùng, ông mà cũng xứng mở miệng nói hai chữ anh hùng ư?” Lê Văn Vân nghe thấy lời này, trong khoảng thời gian ngắn, anh có cảm giác bên trong mình đang trào dâng một cảm giác ghê tởm.
“Tôi! Demps, Người Gác Đêm đời thứ nhất, tôi bảo vệ toàn bộ nhân loại! Tôi không phải anh hùng thì ai mới phải đây!” Demps nói với vẻ ngạo nghễ.
“Nhưng hiện tại ông đã phản bội lại nhân loại, ông hợp tác với Hồng Nguyệt để đối phó Người Gác Đêm, giờ ông cũng chẳng khác gì Hồng Nguyệt, đã trở thành đồ chó giống bọn họ!” Lê Văn Vân thản nhiên nói.
“Vậy thì sao? Chỉ là để sống sót thôi mà, hơn nữa cuối cùng tôi vẫn chỉ là một mồi lửa!” Demps nói tới đây, ông ta lại liếm liếm môi, hất áo choàng của mình lên cao, tiếp tục: “Hơn nữa, này Lê Văn Vân, tôi nói cho cậu nghe, cậu cho rằng cậu đạt tới trình độ này rồi là có thể đánh bại được tôi sao? Hôm nay, tôi sẽ giết cậu, đợi đến khi chiến tranh bùng nổ, bọn họ đến rồi, tôi sẽ khiến Người Gác Đêm phải chết từng người từng người một, với thành tích chói lọi đó, tôi sẽ hoàn toàn trở thành người của bọn họ, tuyệt vọng không? Cậu thấy tuyệt vọng không hả?”
“Cậu cho rằng có thể hy vọng vào một nhát đao kia của Trác Nhất Minh sao? Tôi nói cho cậu biết, trước mặt bọn họ, Trác Nhất Minh thì là cái thá gì? Người không chịu thần phục, đến cuối cùng sẽ bị diệt vong!” Demps nói.
Lê Văn Vân nhìn ông ta, nhìn người từng là anh hùng Người Gác Đêm, anh từ từ nhắm hai mắt lại.
Anh nhìn bầu trời, hơi hơi mỉm cười nói: “Đường Đường, mở to mắt xem cho kỹ đây, tôi báo thù cho cậu này!”
Anh không cần thiết phải nói thêm lời nào vô ích với Demps nữa, Phá Không lại bay ra lần nữa, anh cầm đao, nhìn về phía Demps!
Demps liếm liếm môi, cầm giáo bước lên trước, nói: “Nhiều năm chưa từng ra tay, giờ cũng đã đến lúc dùng mạng của cậu để nói cho cả thế giới này biết tôi mạnh cỡ nào rồi.”
“Trảm chữ thập!”
Lê Văn Vân chém một nhát đao xuống, ngay tức khắc, hai người giao đấu, khí thế của bọn họ đã hoàn toàn dâng cao lên tới đỉnh điểm!
Ánh mắt Lê Văn Vân có phần trì trệ, anh không ngờ lão già này lại mạnh tới mức độ này, anh và Hodges đã từng giao đấu một lần, và theo những gì anh nhìn nhận thì có lẽ giữa Demps và Hodges thật sự có khoảng cách.
Trên mặt đất, cát bay đá chạy.
Đây là cuộc giao đấu giữa những người đàn ông mạnh nhất trên trái đất.
Cùng lúc đó, ở một chỗ khác, Hoàng Thi Kỳ và Đại Xuyên Xích Hùng cũng đã đánh thẳng một đường vào chỗ sâu trong hòn đảo nhỏ.
“Hoàng Thi Kỳ, cô có thiên phú như vậy, đã thế lại còn có xuất thân là Người Gác Đêm, tại sao lại phải vứt bỏ lòng tin của mình để đi thông đồng với Lê Văn Vân làm bậy!” Đại Xuyên Xích Hùng vừa vung đao, vừa hừ lạnh nói.
“Thông đồng làm bậy sao?” Hoàng Thi Kỳ cười khẩy, con đao Lam Tinh trong tay cô ta liên tục vụt vào không trung.
“Keng! Keng! Keng!”
Hai người đều là siêu cấp, hơn nữa còn cùng là Người Gác Đêm, nên sẽ có sự tương đồng nhất định trong một vài thủ pháp, vậy nên trong một khoảng thời gian ngắn, việc phân định thắng bại dường như là không thể.
“Ông có biết ông ta đã làm những gì không?” Bên trong đôi mắt Hoàng Thi Kỳ bỗng lóe lên tia chớp phẫn nộ, cô ta nói: “Đường Đường cũng vì ông ta mà chết, ông ta hợp tác với Hồng Nguyệt, đã có không biết bao nhiêu Người Gác Đêm phải chết vì ông ta! Ở phương Bắc, có biết bao Người Gác Đêm vẫn đang hăng hái chiến đấu vì chính nghĩa mà họ vẫn thủ vững trong lòng chứ!”
“Cô cho rằng tôi sẽ tin vào những lý do mà các cô bịa đặt ra đó sao?” Đại Xuyên Xích Hùng cười khẩy nói: “Trái lại là cô đấy, quay đầu là bờ đi!”
“Nếu đã như vậy thì cũng chẳng còn gì để nói nữa, chúng tôi có nhân chứng, thậm chí Lê Văn Vân còn chấp nhận từ bỏ những thành tích của bản thân, vậy mà các người vẫn một mực không tin, lại đi dốc lòng tin tưởng vào mấy câu nói của Demps.” Hoàng Thi Kỳ cười khẩy, mở miệng nói tiếp: “Vậy thì cứ tiếp tục liều mạng, tình nguyện hy sinh đi!”
……
Phía trên bờ cát, cứ người này rồi lại đến người khác lần lượt ngã xuống, chẳng mấy chốc, bờ cát đã bị nhuộm đỏ máu.
Chiến tranh diện rộng kiểu này, luôn thảm thiết như vậy.
Lúc này, toàn thân Cố Bạch như tắm máu, dưới tình huống không có siêu cấp, anh ta giống như một chiến thần.
“Đại ca, anh nhất định phải đánh thắng đấy!” Anh ta thầm cầu nguyện trong lòng.
Anh ta biết, đối với bọn họ mà nói, hiện giờ đã không còn đường lui nữa rồi, có lẽ mấy người bọn họ thì không sao cả, mặc dù là Demps thắng, nhưng khả năng Trác Nhất Minh sẽ nghĩ cách giữ lại bọn họ, có điều, những anh em ở Khu Tội Ác thì khác, hôm nay tất nhiên sẽ phải giải quyết tất ở chỗ này.
Trên mép thuyền, Lý Thu đang đổi băng đạn, An Nhiên đang đứng bên cạnh anh ta, trong lòng có chút rung động.
Mặc dù là người tới từ Khu Tội Ác, nhưng ở Khu Tội Ác, những trận chiến với quy mô lớn như vậy là vô cùng hiếm, giữa các thế lực lớn với nhau, bình thường các trận đấu sẽ không bùng nổ hay thảm thiết quá mức.
Nhưng lần này thì khác, lúc này đây, bọn họ không có đường lui nữa!
Trương Vãn Hà cắn răng nói: “An Nhiên, Lý Thu giao cho cô đấy!”
Cô ấy bất chấp lời dặn dò của Lê Văn Vân, nói xong, cô ấy thẳng tay rút đao ra, nhảy từ trên thuyền xuống.
Lý Thu đã giải quyết xong năm tay đỉnh cấp, lúc này, đối phương cũng cảm giác được sự uy hiếp của Lý Thu, có ba tay đỉnh cấp đang không ngừng tiến về phía bọn họ.
Lý Thu, cần phải giải quyết mới được!
Phía dưới, bên trong chiến đoàn, trận giao chiến giữa Trần Tiêu và Roddy Khắc cũng đang là tâm điểm chú ý, Roddy Khắc cười khẩy nói: “Trần Tiêu, anh chẳng khác gì một con chuột, vậy mà còn dám thò mặt ra, hai mươi năm trước đáng ra anh phải chết ở đây rồi mới đúng, hôm nay tôi sẽ đưa anh đi gặp mấy anh em tốt đó của anh, à, đúng rồi, còn có cả cô vợ của anh nữa chứ!”
Khóe mắt Trần Tiêu như muốn nứt ra, anh ta nói: “Hôm nay tất cả các người đều phải chết ở đây!”
“Vậy sao? Anh thật sự cho rằng Lê Văn Vân có thể chiến thắng ngài Demps của bọn tôi ư?” Roddy Khắc nói với vẻ khinh thường.
“Anh ấy nhất định sẽ thắng, còn anh, hôm nay anh sẽ chết trong tay tôi!” Trần Tiêu nghiến răng, công kích như mưa rền gió dữ!
……
Tại một nơi xa hơn chút, rất nhiều người đang cầm kính viễn vọng theo dõi trận chiến, cuộc chiến tàn khốc này khiến Người Gác Đêm hệ Europa chấn động.
Khi Theonado nhìn đến nơi này, trong lòng ông ta lo lắng đến chết đi được, vừa rồi Lê Văn Vân chỉ mới tung một đao thôi đã khiến ông ta sợ té khói rồi, thấy cảnh tượng này, ông ta lớn tiếng quát: “Các anh em, các người còn không nhìn ra sao, đồng đội của các người đang bị những tay côn đồ đến từ Khu Tội Ác tàn sát, bọn họ là người đã từng kề vai chiến đấu với các người đấy, ngài Demps là anh hùng của chúng ta, các người thật sự muốn nhìn thấy anh hùng của mình phải bỏ mạng ở chỗ này sao?”
Vừa dứt lời, anh ta hét lớn một tiếng, nói: “Tôi sẽ đứng ra làm gương cho binh sĩ, có ai tình nguyện đi theo tôi để chi viện cho ngài Demps, chi viện cho đồng đội của chúng ta không!”
Có một vài người đã dao động, nhưng đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy trên chiếc thuyền nhỏ bên cạnh, Trác Nhất Minh đã đứng lên, sau đó chà lau đao Trảm Hồng ở bên đó!1
Nhưng người vốn đang dao động trong lòng, nhanh chóng bị áp chế xuống.
“Hửm?” Nhưng ngay lúc này, Trác Nhất Minh đột nhiên nhăn mày lại.
Ông ta quay đầu nhìn về nơi xa xa, một con thuyền màu trắng đang từ từ tới gần, ở đầu thuyền màu trắng, một bà lão chống quải trượng và một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ đang đứng trên đó!
“Hồng Mai Quế!” Rất nhiều người nhận ra Hồng Mai Quế, dẫu sao thì cô ta cũng là sát thủ ngầm có tên trong bảng xếp hạng.
Trác Nhất Minh nhìn thấy bà Loan, hàng lông mày của ông ta khẽ cau lại.
Ngược lại, Vương Hồng thì cúi đầu hành lễ với bà Loan, mở miệng nói: “Bà bà, đã lâu không gặp.”
Bà Loan giương mắt nhìn lướt qua Vương Hồng, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Tên nhóc nhà cậu, giờ cũng đã thành cáo già cả rồi đấy!”
Vương Hồng chỉ cười, không đáp lại lời nào!
Bà Loan nhìn về phía hòn đảo nhỏ bên trên, mở miệng hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào rồi?”
“Demps và Lê Văn Vân đã đánh vào sâu bên trong hòn đảo, nên không rõ tình huống hiện giờ thế nào nữa.” Vương Hồng lại nói: “Vậy bà bà tới nơi này để làm gì?”
“Không có gì, chỉ muốn gặp thằng nhóc đó, tiện thể báo cho các người một tin tức luôn.” Bà Loan thản nhiên nói: “Nhan Tam đã tìm đến tôi, ông ta nói cho tôi biết, các người chỉ còn thời gian một tháng để chuẩn bị!”
Nghe đến đây, hàng lông mày của Trác Nhất Minh và Vương Hồng lập tức nhíu lại cùng lúc!
……
Tại Khu Tội Ác xa xôi, bên trong trang viên của Hodges, trong đại sảnh, hai người Hodges và Minh Sùng ngồi đối diện nhau, trước mặt bọn họ được bày một bàn cờ tướng.
“Tin tức thu được ngày hôm qua, Lê Văn Vân và Demps giao chiến, hiện tại đã bắt đầu rồi.” Hodges bình tĩnh nói: “Ngài Minh, cậu có nghĩ Lê Văn Vân sẽ thắng không?”
“Còn ông thì sao?” Minh Sùng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ít khi nói cười như cũ.
“Tôi… Cược Demps sẽ thắng!” Hodges hơi hơi mỉm cười nói: “Đáng tiếc, một người kế vị Người Gác Đêm hoàn hảo như vậy mà!”
Minh Sùng không trả lời, anh ta đứng dậy, xoay người đi về phía ngoài cửa.
“Ngài Minh, cậu không đi nước tiếp theo sao?” Hodges hỏi.
Minh Sùng khẽ gật đầu nói: “Tôi thắng rồi! Còn nữa, tôi cược Lê Văn Vân sẽ thắng!”
Hodges vô cùng sửng sốt, ông ta nhìn bàn cờ bên dưới, sau đó nhìn Minh Sùng đang dần đi xa, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Cậu thật sự cho rằng ăn được tôi sao? Ngài Minh!”