Khoảnh khắc Lê Văn Vân nhảy xuống, Doãn Nhu bên cạnh anh cũng nắm thật chặt chiếc găng tay trong tay, phía trên chiếc găng tay của bà ta có mấy cái móng vuốt bằng thép, trông giống như móng vuốt mèo, bà ta liếm liếm môi, nhìn về phía Nội Đặc, sau đó cũng nhảy xuống cùng với Hoàng Thi Kỳ!1
Mà ở phía sau, Cố Bạch, Trần Tiêu cũng không chần chờ, nhảy từ trên thuyền xuống!
“Giết!”
Mà ở một bên khác, Đao Ba cũng rút đao ra, anh ta hét lớn một tiếng, nói: “Đánh không đường lui!”
“Đánh không đường lui!”
“Keng!”
“Keng!”
“Keng!”
Tiếng rút đao lần lượt vang lên, trên con thuyền cỡ lớn, Lý Tương Vũ đi đầu, và cũng là người đầu tiên nhảy xuống!
Hơn hai ngàn người, chỉ trong một cái chớp mắt, giống như thủy triều thi nhau nhảy xuống từ phía trên du thuyền!
Hai bên cách nhau mấy trăm mét, Lê Văn Vân giống như phần đầu con báo, dẫn đầu lao tới!
Demps híp mắt, cầm ngọn giáo dài, ông ta tiến lên một bước.
Ở phía trước, hơn hai ngàn Người Gác Đêm đều thở dài một hơi, một người đàn ông với thân hình cường tráng vạm vỡ cũng với hai thanh đao trên người đi tới phía trước, nhìn đám người đang xông tới, ánh mắt anh ta dần trở nên nghiêm túc.
Tên của anh ta là Roddy Khắc, cùng một thế hệ Người Gác Đêm với nhóm người Trần Tiêu, là Người Gác Đêm số ba hệ Europa, và cũng là con chó trung thành nhất của Demps!
Anh ta hét lớn một tiếng: “Vì sự sống của tất thảy!”1
“Trái tim ở đâu, lưỡi đao hướng về đó!”
“Đánh không đường lui!”
Hơn hai ngàn người cùng há miệng rống to!
“Giết!”
Ngay sau đó, những người này cũng đồng loạt vọt ra theo, bọn họ kết thành từng đôi chạy theo hàng, đó là chiến thuật tấn công của Người Gác Đêm.
Khi giọng nói này vang lên, Lê Văn Vân cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: “Khẩu hiệu này, sau khi bọn tôi rời khỏi Người Gác Đêm thì không còn tư cách hô, nhưng mà… Các người thì lại càng không có tư cách!”
Đao Phá Không lao về phía trước, phóng thẳng qua đám người, chỉ nhắm thẳng một nơi mà lao lên trước.
Lao thẳng về phía Demps, đồng thời, Lê Văn Vân hét lớn một tiếng, cả người nhảy vọt lên cao, mà lúc này, Hoàng Thi Kỳ và Doãn Nhu bên cạnh anh cũng nhảy dựng lên, bọn họ nhảy vọt qua đám Người Gác Đêm, xông thẳng đến chỗ ba tay siêu cấp.
Chớp mắt một cái, đao Vô Danh đã được rút ra.
“Demps!”
Lê Văn Vân hét lớn một tiếng, hướng thẳng về phía Demps mà ra đòn, hai tay anh cầm đao, một đao nhằm về phía Demps.
Nhìn Lê Văn Vân phẫn nộ, trên mặt Demps vẫn không có chút dao động nào, cơ thể ông ta khẽ cử động, cây giáo dài đột nhiên được nâng lên cao.1
“Gào!”
Chỉ trong một cái chớp mắt, một tiếng rống to bỗng nhiên vang lên từ phía Lê Văn Vân, như thể có một bóng ma xuất hiện trên người anh, Lê Văn Vân đã thẳng tay chém một nhát đao xuống.
“Cậu ta đã đạt tới trình độ này rồi ư!” Ba người Demps đều kinh hãi!
……
Ở phía sau, trên du thuyền, những người đạt tới siêu cấp vẫn chưa hiểu lắm, nhưng nhóm Trác Nhất Minh thì lại hiểu rất rõ.
Trước đó bọn họ đã nhận được tin tức này, nhưng mà đến thời điểm thật sự nhìn thấy, khuôn mặt bọn họ vẫn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Đây thật sự là người kế vị hoàn hảo nhất!” Trác Nhất Minh thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nếu cho cậu ta thêm ba mươi năm! Không… Mười năm, thì có lẽ toàn bộ hy vọng của chúng ta, đều sẽ đặt trên người cậu ta.”
Vương Hồng cười nói: “Nếu nói như vậy thì việc cậu ta rời khỏi Người Gác Đêm, cũng chưa chắc đã là một lựa chọn không đúng, có phải vì ông nghĩ như vậy, cho nên mới không muốn xé rách mặt với bọn họ?”
“Tôi nghĩ thế đấy, ông thì khác sao?” Trác Nhất Minh mắng: “Không phải chính ông kêu tôi không cần phải trở mặt với bọn họ à? Nếu không phải tại ông, thì giờ tôi đây đã chém chết Theonado rồi.”1
Vương Hồng: “…”
Cũng tại ông già này không lường trước được mọi chuyện lại có thể vượt xa tưởng tượng như vậy.
Ông ta ho khan hai tiếng, mở miệng nói: “Ông cảm thấy, cậu ta có thể đánh thắng Demps không?”
Lúc này, Trác Nhất Minh mới trầm ngâm nói: “Cái này tôi cũng không biết, Demps đã đạt tới trình độ này trong khoảng thời gian rất lâu, hơn nữa, cũng đã nhiều năm rồi ông ta chưa đích thân ra tay.”
……
“Keng!”
Ngay thời điểm bọn họ đang nói chuyện, thì bên trong chiến trường, đao Vô Danh của Lê Văn Vân và ngọn giáo Thương Long của Demps cùng nâng lên, trong một khoảnh khắc, đao giáo chạm nhau.
“Keng!”
Một tiếng động chói tai vang lên, làn sóng không khí khổng lồ lấy hai người làm trung tâm rồi tản ra hai bên, cả hai người Đại Xuyên Xích Hùng và Nội Đặc bên cạnh cũng bị làn sóng không khí này xốc lên.
Trong đôi mắt của hai người bọn họ tràn ngập sự kinh ngạc!
Trước đây, bọn họ không biết Lê Văn Vân lợi hại đến cỡ nào, theo bọn họ thấy thì là Lê Văn Vân tuy tài năng trời ban độc nhất vô nhị, nhưng vấn đề là tuổi anh còn quá trẻ, mặc dù đã tiến vào siêu cấp, nhưng cũng không hẳn là quá mạnh.
Nhưng giờ bọn họ đột nhiên phát hiện ra, đều là siêu cấp, nhưng trận chiến giữa Lê Văn Vân và Demps, bọn họ lại không thể chĩa mũi tham gia vào.
Mà trong ánh mắt của Demps cũng tràn ngập sự kinh ngạc, hai tay ông ta cầm ngọn giáo dài, nhìn Lê Văn Vân, thở ra một hơi rồi nói: “Hai người chúng ta, không nên chọn nơi này làm chiến trường giao đấu, đánh tiếp chỉ sợ những người này đều phải chết ở đây!”
Lê Văn Vân hừ lạnh một tiếng! Gần như là cùng một lúc, cả hai người cùng tách ra, sau đó bay thẳng vào trong vực sâu của hòn đảo nhỏ!
Mà ở một bên khác, Doãn Nhu đối đầu với Nội Đặc, Hoàng Thi Kỳ đối đầu với Đại Xuyên Xích Hùng, bọn họ cũng vừa chiến đấu, vừa hướng về phía vực sâu bên trong hòn đảo nhỏ!
Trần Tiêu hai tay cầm đao, hai bên có hơn một ngàn người, chớp mắt đã xông pha giao đấu.
Về phần siêu cấp, không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Tiêu chính là người mạnh nhất trong nhóm người này.
Mặc dù anh ta đã sống hoang phế hơn hai mươi năm, nhưng hiện tại sau khi tìm lại được trạng thái của mình, anh ta đã trở nên rất mạnh, nếu căn cứ theo cách Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nói thì trước khi tiến vào siêu cấp anh ta không hề thua kém Hoàng Thi Kỳ quá nhiều, này có nghĩa là cấp bậc của anh ta dao động giữa Người Gác Đêm hệ Hoa số hai và số ba.
Hai mắt anh ta đỏ bừng, gương mẫu đi đầu tàu xông thẳng về phía trước.
“Trảm chữ thập!”
Chiêu bài trảm chữ thập của Người Gác Đêm, anh ta đương nhiên có biết, chỉ một đòn trảm chữ thập đã chém bay đầu một người, sau đó, anh ta lao thẳng về phía Roddy Khắc – Người Gác Đêm hệ Europa số ba!
Hai mươi năm trước, tiểu đội của anh ta đã chết rất nhiều, mà chính Demps là người làm chuyện này, khi ấy, Roddy Khắc cũng chính là một trong số những người đứng giữa nghe lệnh ông ta.
Vốn dĩ anh ta đã từ bỏ hy vọng báo thù, ở Khu Tội Ác cả ngày đâm đầu vào rượu.
Nhưng Lê Văn Vân xuất hiện, đã khiến anh ta thấy được hy vọng, và ngày anh ta chờ đợi đã tới, anh ta đã chờ đợi suốt hai mươi năm!
“Roddy Khắc!” Anh ta gào lớn, hai tay cầm hai cây đao, lao thẳng về phía Roddy Khắc!
Hai bên hơn hai ngàn người, chớp mắt một cái cùng xông lên giao đấu với nhau.
Trận chiến lần này không giống với trận chiến ở khu vực phía Bắc của Khu Tội Ác.
Trận chiến của khu vực phía Bắc đó, mọi người đều giữ sức lực cẩn thận, đợi đến cuộc chiến phân chia giữa các siêu cấp.
Nhưng mà lần này, có rất nhiều người chấp nhận liều chết, không sợ hy sinh!
Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần trận chiến giữa các siêu cấp mà thua, Demps và nhóm Người Gác Đêm sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Mà nếu trận chiến này thắng, bọn họ sẽ được tận hưởng thế giới rộng lớn!
Cho nên trận chiến này, là vì tự do!
Bờ cát này, hôm nay đã được định sẵn sẽ bị nhuộm đỏ màu máu tươi.
“Pằng!”
Trên mép thuyền, Lý Thu khởi động cò súng.
Trong kế hoạch của Lê Văn Vân, anh ta sẽ trở thành cán cân của cuộc chiến giữa hai bên bờ trái phải, chỉ với khẩu súng ngắm của anh ta, dưới tình huống không bị siêu cấp quấy nhiễu, chỉ cần nhắm chuẩn rồi bắn, anh ta có thể giải quyết tất cả nơi có đỉnh cấp, sức chiến đấu của đỉnh cấp bị mất cân bằng, bọn họ sẽ chiếm thế chủ động tuyệt đối.
“Bùm!”
Viên đạn xé toạc bầu trời, phía trước, một người đỉnh cấp hét lên rồi gục ngã!
Anh ta nhanh chóng kéo chốt, lại nín thở lần nữa, ngay giây tiếp theo, anh ta tiếp tục khởi động cò súng!
Chiến tranh, chạm vào là nổ ngay!
Cứ một người rồi lại một người nữa lần lượt ngã xuống. Toàn bộ bờ cát, dốc lòng đấu tranh!
Mà bên trong, Lê Văn Vân đuổi theo Demps, sau khi tới một nơi tương đối trống trải, ông ta ngừng lại, giơ cây giáo dài lên, quay đầu nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Hiaz, ngủ đông nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn bị cậu phát hiện ra.”1
Lê Văn Vân cầm hai cây đap, nhìn Demps, nhàn nhạt nói: “Hôm nay ông nhất định phải chết!”
“Nhóc con!” Demps mở miệng, nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Kỳ thực giữa tôi với cậu, hoàn toàn không có thù oán gì để phải đi đến mức đối đầu nhau thế này, tôi tiết lộ tin tức của các cậu, hại anh em cậu phải chết, nhưng cậu cũng đã giết hại hai đứa con cháu tôi, giữa chúng ta cũng có thể coi như huề nhau. Chưa kể, cậu cũng chưa chắc có thể hạ được tôi…”
“Hừ!” Lê Văn Vân ngẩng đầu, nhìn Demps, cười khẩy nói: “Ông cho rằng có thể sao?”
“Thời gian trước việc giải quyết cậu giống như việc trừ khử trước một mầm mống tai họa mà thôi, để đợi đến lúc bọn họ tới, có lẽ tôi còn giành được chút công lao.” Demps tiếp tục nói: “Tôi làm tất thảy những chuyện này, cũng chỉ là vì mạng sống của mình thôi.”