Hai người bước đến bên cạnh Lê Văn Vân, Đỗ Tắc Thành vừa cười vừa nói: "Không ngờ lần trước mới chia tay ở Yên Kinh xong, lần này gặp lại đã ở trong tình huống như thế này rồi, đúng là cảnh còn người mất mà."
“Lê Văn Vân!” Lưu Đại Thuận đứng bên cạnh cũng thở dài nói: “Tôi biết cậu nghĩ gì, bên lão Trác cũng không nói gì hết, nhưng dù thế nào thì hệ Hoa vẫn luôn đứng về phía cậu, lần này đúng thật là chúng tôi có lỗi với cậu, không thể bảo vệ tốt cho cậu mà lại còn khiến cậu phải chịu nỗi oan khổng lồ như vậy.”
Lê Văn Vân cười nói: "Chuyện này thì có gì mà oan uổng với không oan uổng chứ?"
“Cậu có thể thông cảm cho lão già được không? Ông ấy làm như vậy cũng là vì không còn cách nào khác nữa, ông ấy phải quan tâm đến cảm giác của các nhà.” Lưu Đại Thuận nói: “Hơn nữa… Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào, đến lúc đó chúng tôi vẫn hy vọng rằng cậu sẽ hành động!”
Lê Văn Vân xua tay nói: "Tôi không hiểu, dù sao thì đấy cũng là việc của Trác Nhất Minh, ông ta cũng đã bị loại ra khỏi Người Gác Đêm rồi, nếu tôi là ông ta thì mặc dù đã thoát khỏi tổ chức Người Gác Đêm rồi, tôi cũng sẽ không chịu oan ức như vậy đâu.”
Lưu Đại Thuận sững sờ, nhưng ông ta suy nghĩ kĩ lại, đây mới đúng là điều mà Lê Văn Vân có thể làm được.
Đỗ Tắc Thành cười nói: “Haiz, không nói về chuyện đó nữa, cậu có chắc là ngày mai sẽ tấn công Demps không?”
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ tới địa điểm thăm dò thứ hai, nếu như có nhiều người của Người Gác Đêm tới giúp ông ta, thì tôi cũng sẽ tấn công bọn họ. Tôi có năng lực của một binh sĩ có thể so sánh với 100 người hàng đầu của toàn bộ hệ thống Europa!”
Đúng vậy, anh có rất nhiều đỉnh cấp, hơn nữa còn có ba siêu cấp ở đó, mặc dù Người Gác Đêm bên phía Europa đã ra tay, anh chẳng phải sợ gì hết.
Đỗ Tắc Thành cau mày, sau đó nhìn Lê Văn Vân và nói: "Tôi muốn nhắc nhở cậu một chút, tên Demps đó rất mạnh, là loại cực kì mạnh ấy."
Lê Văn Vân thản nhiên nói: "So với Hodges thì sao?"
"Mặc dù Hodges được xếp thứ hai trong Thiên bảng, chỉ đứng sau Trác Nhất Minh, nhưng ông ta không đấu với Demps, không ai biết nếu thật sự đối đầu trực tiếp thì kết quả sẽ như thế nào.” Đỗ Tắc Thành nói: "Tất cả bọn họ đều đã tồn tại ở một đẳng cấp khác rồi, tôi cũng chỉ ở gần đó thôi. Hơn nữa lâu rồi Demps không hành động, khoảng thời gian này rốt cuộc ông ta tiến bộ hay thụt lùi, ai mà biết được chứ!”
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Tôi biết rồi, mà đúng rồi, tôi nhớ là ông không phải Người Gác Đêm mà, làm sao lại tới được đây vậy?"
Đỗ Tắc Thành cười khổ một tiếng, nói: "Haiz, Trác Nhất Minh bảo tôi tới đây, trước đó thì ông ta và Vương Hồng tới tìm tôi, nói là chiến tranh sắp bùng nổ rồi, đến lúc đó mọi người đến cái thân mình còn chẳng lo xong, ông ta hy vọng tôi có thể ra mặt, đại diện cho Người Gác Đêm hệ Hoa đến bên chỗ Liên Hợp Quân."
Lê Văn Vân kinh ngạc nhìn ông ta, sau đó gật đầu nói: "Đã rõ rồi!"
“Đương nhiên, lần này tôi đến tìm cậu chủ yếu là để nói cho cậu biết một chuyện.” Đỗ Tắc Thành trầm ngâm nói: “Cậu biết Nhan Tam đúng không?”
Lê Văn Vân nhướng mày, gật đầu nói: "Tôi biết."
Nhan Tam, chủ sở hữu của sòng bạc ngầm ở Yên Kinh, là một người đàn ông rất bí ẩn, Lê Văn Vân đã từng quen biết ông ta, Lê Văn Vân đã nói chuyện với ông ta, hơn nữa còn lấy được hai khối xương rồng nữa, anh cũng khá thân với cháu gái của Nhan Tam, Nhan Như Tuyết.
Khi đó cả hai cũng đã đạt được một thỏa thuận nhất định, Nhan Tam sẽ cung cấp cho anh một số tin tức về xương rồng, mà sau này nếu chiến tranh bùng nổ thì Lê Văn Vân phải đảm bảo an toàn cho Nhan Như Tuyết.
“Ông ta làm sao vậy?” Lê Văn Vân hỏi.
“Là Trác Nhất Minh nhờ tôi chuyển lời đến cho cậu.” Đỗ Tắc Thành nói đến đây, giọng điệu hơi ngưng lại: “Cẩn thận với Nhan Tam đấy!”
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi khựng lại, cau mày hỏi: "Chỉ có một câu đó tôi à? Nói rõ xem nào, đừng nói mơ hồ như thế."
Chuyện hợp tác giữa anh và Nhan Tam, bên Người Gác Đêm và Trác Nhất Minh hẳn cũng biết rõ, Lê Văn Vân đoán rằng đó không phải là do Trác Nhất Minh mà là do Vương Hồng nói, cũng chỉ có Vương Hồng mới thích mấy chuyện mơ mơ hồ hồ như lọt vào sương mù thôi.
"Nhan Tam là người của tiến sĩ T." Đỗ Tắc Thành nói.
Lê Văn Vân nghe vậy, lông mày hơi cau lại.
Anh chưa từng gặp người mang danh tiến sĩ T đó, nhưng đã từng nghe rất nhiều lời đồn đại về ông ta.
Lê Văn Vân không ngờ rằng Nhan Tam cũng là người của ông ta, hơn nữa dường như bọn họ có vẻ vô cùng ít xuất hiện, người của tổ chức đó cứ như không hoạt động vậy, người duy nhất anh biết có mỗi mình Giản Hưng, thi thoảng anh ta sẽ xuất hiện làm nhiệm vụ rồi lại nhanh chóng biến mất.
“Tôi biết rồi!” Lê Văn Vân thở ra một hơi.
Đỗ Tắc Thành nói: "Tóm lại, bất kể như thế nào cũng phải thật cẩn thận!"
Lê Văn Vân ngẩng đầu, cười với hai người và nói: "Được rồi! Chúng tôi đi trước đây!"
Lúc này, ở nơi cách đó không xa, Phạm Nhược Tuyết và Lý Thu đang đi tới.
Lý Thu khẽ cau mày khi nhìn thấy Lưu Đại Thuận, giữa hai người có chút khó chịu, anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì. Lưu Đại Thuận cũng bĩu môi rồi quay sang nói với Lê Văn Vân: “Vậy thì các cậu phải cẩn thận đấy!”
Lê Văn Vân gật đầu.
Máy bay trực thăng lại chậm rãi cất cánh, lần này, điểm đến của họ là một hòn đảo hoang.
Ba giờ sau, trực thăng nhìn thấy mấy chiếc thuyền đang lênh đênh trên vùng biển ngoài đảo hoang, liếc mắt nhìn xuống, Cố Bạch mắng: "Tiên sư bà ngoại nó chứ, anh nói xem liệu Người Gác Đêm của Europa có hành động không, tôi cảm giác như bọn họ cuồng nhiệt Demps như một tín ngưỡng vậy.”
Lê Văn Vân nói: "Ai mà biết được!"
“Nếu như bọn họ thật sự tấn công chúng ta thì sao?” Lúc này Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Trong số bọn họ cũng có không ít người đã từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng chúng ta, chúng ta thật sự…”
“Đến lúc đó tính sau.” Lê Văn Vân xua tay.
Trên thực tế, Lê Văn Vân cũng không biết mình nên làm gì nếu khoảnh khắc đó thật sự đến. Truyện Đam Mỹ
Những Người Gác Đêm đó vô tội, họ không biết Demps đã làm những gì, có thể bọn họ chọn giúp Demps chỉ vì niềm tin mà thôi!
Chiếc trực thăng lao vút qua và từ từ bay về phía đảo hoang.
...
Cùng lúc đó ở tổng bộ Liên Hợp Quân, trong phòng làm việc của Theonado, lúc này Theonado đang quấn một ít băng gạc, lúc trước ông ta đã bị Hoàng Thi Kỳ chém cho một đao trọng thương.
Ông ta ngồi trong phòng làm việc, điện thoại đang mở loa ngoài, từ trong điện thoại truyền ra một giọng nói lạnh như băng nói: "Theonado, có phải bây giờ ông coi thường lời tôi nói đúng không, cậu ta an toàn đến tổng bộ Liên Hợp Quân, an toàn rời khỏi đó!”
“Ngài Demps!” Theonado cười khổ nói: “Tôi đã hạ lệnh mấy lần rồi, nhưng… ông cũng biết là tôi không thể nào kiểm soát được cả Liên Hợp Quân mà, hơn nữa Lê Văn Vân còn mang theo nhân chứng nữa, rất nhiều người đã động lòng rồi!"
"Cho nên, họ đang nghi ngờ tôi đấy à? Nghi ngờ người anh hùng của Người Gác Đêm ư?"
“Tôi không biết, nhưng đúng là Bùi Nghênh Tùng và người phụ nữ đó đã buộc tội ông rồi.” Nói xong, ông ta dừng lại và nói: “Ngài Demps, ông thật sự đã làm gì sao?”
“Ông thấy có khả năng không?” Demps hỏi.
Theonado nghe vậy, sắc mặt vui vẻ nói: "Tôi biết mà, chắc chắn là Lê Văn Vân nói vậy để đổ tội cho ông."
"Đừng nói linh tinh nữa, ở địa điểm thăm dò thứ hai tôi chỉ có hơn 2000 người, ngày mai Lê Văn Vân sẽ tới, ông tranh thủ sắp xếp những Người Gác Đêm ngày mai đến điểm thăm dò thứ hai giúp tôi đánh bại Lê Văn Vân đi.” Demps khẽ quát một tiếng.
“Chuyện đó… e rằng có chút khó khăn!” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Theonado cười khổ nói: “Vốn dĩ trong lòng các hệ bây giờ cũng đã có chút hoài nghi rồi, bọn họ không hoàn toàn tin tưởng ngài như tôi đâu, cho nên có lẽ sẽ không có ai nguyện ý ra mặt đâu.”
Vẻ mặt của Demps chùng xuống, cười khẩy nói: "Được lắm, mấy người các người định đứng nhìn tên phản bội giết chết người anh hùng của Người Gác Đêm sao?”
Nói xong, ông ta cười giễu cợt và nói: "Được thôi, xem ra lâu quá tôi không hành động, thế giới này cũng quên mất phong cách của tôi rồi!"
Theonado im lặng, sau đó thở dài và nói: "Tôi sẽ cố gắng kêu gọi một số người đến giúp ngài!"