Âm hồn bất tán!
Một lý do khác khiến Lê Văn Vân muốn chuyển ra khỏi cư xá Hoa Viên chính là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với gia đình Ngô Thị Hương!
Anh hiểu quá rõ gia đình này, nếu Nguyễn Vũ Đồng vẫn ở bên Cao Phái thì không sao, Cao Phái có thể mang lại nguồn tài chính cho bọn họ.
Bây giờ Cao Phái đã vứt bỏ Nguyễn Vũ Đồng, mặc dù Cao Phái đã cho hai mẹ con họ túi xách và quần áo đắt tiền gì đó, nhưng những thứ này không phải tiền mặt, bán lại cũng không được bao nhiêu tiền.
Bọn họ mất đi nguồn tài chính, Ngô Thị Hương lại không thể đi làm, Nguyễn Vũ Đồng tuy còn trẻ, cũng có bằng cấp nhưng cô ta đã ở nhà nhàn rỗi ba năm, sau khi tốt nghiệp cũng không đi làm, không có kinh nghiệm làm việc. Trong thời đại này, cô ta căn bản không thể tìm được một công việc có lương cao!
Trên thực tế, lúc đầu, mỗi tháng Lê Văn Vân có thể đưa cho bọn họ khoảng hai mươi nghìn tệ thu nhập, thu nhập này đã cao hơn nhiều so với tiền lương của Nguyễn Thị Lệ ở Thịnh Thế.
Nguyễn Vũ Đồng rất lười, cô ta không đi làm được, cho dù có đi làm, một tháng cũng rất khó kiếm được hai mươi nghìn tệ!
Vì vậy, đối với hai người họ, nếu muốn sống cuộc sống như trước đây, thậm chí là một cuộc sống sung túc hơn, bọn họ chỉ có thể tìm đến Lê Văn Vân.
Lần trước nói chuyện ở công ty, Lê Văn Vân đã khá cứng rắn, nhưng Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Anh không thường xuất hiện ở Công ty Thịnh Thế, vì vậy nếu Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng đến Công ty Thịnh Thế làm ầm ĩ thì Hoàng An sẽ đứng ra ngăn cản, mắt anh sẽ được sạch sẽ.
Nhưng sống trong cư xá Hoa Viên thì khác, chẳng hạn như bây giờ, anh đã gặp phải Ngô Thị Hương rồi.
Ngô Thị Hương chạy chậm đến trước mặt Lê Văn Vân.
Nhưng lần này, bà ta không diễu võ dương oai, không mang vẻ mặt đầy khinh thường như trước mà dùng giọng điệu khách sáo nói: "Lê Văn Vân à, con đã trở lại rồi, mẹ đã chờ con cả một ngày đó."
Không để Lê Văn Vân kịp nói, bà ta lại cười nói: "Mẹ ở nhà đã làm mấy món mà con thích ăn nhất, con về nhà ăn một chút nhé. Có câu một ngày làm vợ chồng, ân nghĩa trăm năm. Tuy rằng hiện tại đã ly hôn nhưng mọi người đừng làm ầm ĩ như vậy, căn nhà đó là do con mua, mẹ và Vũ Đồng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù thế nào cũng nên thêm tên con vào giấy chứng nhận bất động sản!"
Trong lòng Lê Văn Vân tự giễu!
Nấu món tôi thích nhất, các người biết tôi thích ăn món gì nhất sao?
Anh cau mày nói: "Không phải trước đây bà đã nói tôi đừng có quấn lấy các người nữa sao? Hiện tại ấy à, các người đừng quấn lấy tôi nữa!"
Trong ba năm qua, ngoại trừ buổi trưa, có bữa tối nào không phải tôi làm cho các người. Ba năm qua tôi có khác gì người hầu ở bên cạnh các người.
Nói xong, anh vòng qua Ngô Thị Hương đi về phía cư xá!
Lần này Ngô Thị Hương không hề tức giận, cũng không nói mấy lời ác độc, bà ta vội vàng đi theo bên cạnh Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, mẹ biết trong lòng con còn tức giận. Trước đây mẹ quả thật đã quá đáng. Những chuyện này đều do mẹ, không liên quan gì đến Vũ Đồng!"
Lê Văn Vân dừng lại, nhìn bà ta nói: "Vì vậy ở cùng với Cao Phái cũng là do bà mà không phải là Nguyễn Vũ Đồng? Ngoại tình trong hôn nhân, câu được người có tiền xong lập tức đá bay tôi cũng là vì bà?”
Vẻ mặt Ngô Thị Hương sửng sốt nói: "Con bé đã biết sai rồi, mẹ cũng biết sai rồi. Chúng ta thực sự hối hận rồi, lúc đó có mắt như mù. Dù thế nào đi nữa, bố của Vũ Đồng đã cứu con một mạng, Vũ Đồng bây giờ cũng muốn sống với con thật tốt. Con đồng ý với nó, phục hôn với nó! Sau này mẹ..."
Lê Văn Vân cười khinh, không để ý đến Ngô Thị Hương nữa, tiếp tục đi về phía nơi anh ở. Anh phải nhanh chóng chuyển đến chỗ Đỗ Tịch Tịch.
“Lê Văn Vân, sao cậu lại độc ác như vậy!” Thấy dáng vẻ Lê Văn Vân vẫn không thèm để ý, Ngô Thị Hương giậm chân nói: “Cậu có tiền rồi, lập tức ruồng bỏ mẹ con chúng tôi? Tính mạng của cậu là do nhà chúng tôi cứu lấy."
“Đừng có nắm lấy chút chuyện này.” Lê Văn Vân nói: “Nếu không phải vì chú Nguyễn cứu tôi một mạng, bà nghĩ bà có thể sống yên ổn trong căn nhà đó không? Mặc dù viết tên hai người, nhưng đó là tài sản sau khi kết hôn, mua bằng tiền của tôi. Dù ra tòa tôi cũng được một nửa, bây giờ tôi không cần một nửa đó nữa. Ba năm qua tôi đã nuôi các người ba năm, đã tận nghĩa tận tình rồi!"
“Được!” Ngô Thị Hương chạy tới trước mặt Lê Văn Vân, dang tay ngăn lại đường đi của Lê Văn Vân, nói: “Cậu không muốn phục hôn cũng được. Chúng tôi muốn một nửa cổ phần của công ty cậu!”
Nói rồi, bà ta hất mặt sang một bên, khôi phục lại dáng vẻ đanh đá nói: "Nếu không, tôi nhất định mỗi ngày sẽ đến công ty của cậu quấy rối cậu!"
"Chỉ cần bà không sợ mất mặt thì xin mời cứ tự nhiên. Dù sao tôi cũng không thường đến công ty." Lê Văn Vân nhún vai nói: "Về phần kiện chúng tôi, cũng cứ thoải mái đi. Nhân tiện nhắc nhở một câu, chi phí mời luật sư hiện giờ không hề rẻ. Bà phải mời một luật sư giỏi chút nhé!"
Nói xong, anh vòng qua Ngô Thị Hương tăng tốc bỏ đi.
Ngô Thị Hương đuổi theo nói câu được câu không, Lê Văn Vân mặc kệ, mà tốc độ của Ngô Thị Hương tất nhiên không theo kịp Lê Văn Vân. Rất nhanh, Lê Văn Vân đã kéo dài khoảng cách, chạy vào trong thang máy!
Sắc mặt Ngô Thị Hương khó coi đứng giậm chân, sau đó trở về nhà!
Ở trong nhà, Nguyễn Vũ Đồng trông vẫn còn hốc hác, bởi vì Nguyễn Thị Lệ thất nghiệp nên cũng đang ngồi bên cạnh cô ta, thấy Ngô Thị Hương đã trở lại, Nguyễn Vũ Đồng nhanh chóng đứng dậy hỏi: "Thế nào? Đợi được Lê Văn Vân không?"
“Đợi được, nhưng cậu ta không muốn.” Ngô Thị Hương mắng: “Con sói mắt trắng này có tiền liền trở mặt, không nhận người.”
Nguyễn Thị Lệ thở dài nói: "Ài, không ai nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên trở nên giàu có như vậy. Hiện tại em đã mất việc. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà. Chị Vũ Đồng, chị định làm gì? Hay là cùng đi tìm việc với em đi!"
Sắc mặt Nguyễn Vũ Đồng hơi thay đổi!
Để cô ta đi làm! Với mức lương vài nghìn tệ, hiện tại chưa chắc đã có thể chi trả được khoản tiền thế chấp căn nhà này.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được, chị nhất định phải tìm ra cách kết hôn với Lê Văn Vân...Nếu không được chị phải nghĩ cách mang thai đứa con của anh ta trước đã."
Lê Văn Vân trở về phòng, anh vốn không có nhiều đồ, vừa thu dọn quần áo của mình, vừa cau mày nói: "Càng nhìn những bộ quần áo này càng tức giận. Đôi mẹ con này, thật đúng là không coi tôi là người!"
Quần áo mấy năm này toàn là hàng vỉa hè, không có bộ quần áo mùa hè nào có giá quá năm mươi tệ.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của hai mẹ con đó, trong lòng anh liền cười lạnh!
Sau khi dọn dẹp đơn giản, anh rời khỏi phòng, khóa cửa lại và bắt xe đi về phía khu biệt thự nơi Đỗ Tịch Tịch đang ở.
Biệt thự ở ngay bên cạnh nhà của Đỗ Tịch Tịch, đi đến cửa anh liếc nhìn về phía bên Đỗ Tịch Tịch. Trước cửa nhà cô ấy có hai người canh gác, bên trong cũng có mấy người đàn ông lực lưỡng cường tráng bảo vệ.
Đỗ Thương Bắc có thể coi như đã dốc sạch máu cho việc bảo vệ cô ấy.
Trước cửa căn biệt thự bên cạnh cô ấy, Trần Vũ đang xách theo túi lớn túi nhỏ ngồi ở cửa, trên miệng ngậm một điếu thuốc, tò mò nhìn về phía nhà của Đỗ Tịch Tịch.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đi tới, anh ta nhanh chóng đứng lên nói: "Đệch mợ, người anh em, không nhầm chứ? Chúng ta thật sự chuyển tới đây?"
Lê Văn Vân cười nói: "Lừa cậu làm gì!"
Nói xong, anh lấy chìa khóa ra rồi mở cửa nhà.
Trần Vũ nuốt nước miếng nói với vẻ mong đợi: "Đợi Nhạc Nhạc xuất viện rồi, để thằng bé thấy sau này được sống trong một ngôi nhà tốt như vậy, đoán chắc nó sẽ rất vui."
Nói rồi, anh ấy dường như nghĩ đến điều gì đó nói: "Đúng rồi, hôm nay mẹ Nhạc Nhạc đến bệnh viện."
Lê Văn Vân cau mày nói: "Vợ cũ của cậu?"
“Cũng không tính là vợ cũ, tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn với cô ta.” Trần Vũ thở dài nói: “Lúc trước Nhạc Nhạc chưa làm phẫu thuật, cô ta chưa từng xuất hiện. Bây giờ không biết từ đâu nghe nói tôi phát đạt rồi, lại chạy đến gặp Nhạc Nhạc."
“Ha, người thực dụng không chỉ dừng lại ở một nhà, loại phụ nữ này, cậu tuyệt đối đừng mềm lòng.” Lê Văn Vân nhắc nhở.
“Tôi hiểu!” Trần Vũ gật đầu nói: “Chúng ta vào trước đi!”
Lúc này ánh mắt của Lê Văn Vân hơi nheo lại, anh nhìn về phía cổng cư xá nói: "Cậu dọn đồ vào cho tôi trước. Tôi có chuyện cần giải quyết."
Trần Vũ còn chưa định thần lại, Lê Văn Vân đã chạy về phía cổng cư xá.