Bên kia Lê Văn Vân đang đi trên đường đất, nhìn ngắm phong tục ở đây.
Nơi này nắng rất mạnh nên hầu hết mọi người, đặc biệt là phụ nữ đều đeo khăn trùm đầu, nhưng ngay cả là vậy thì tình trạng da của họ cũng khá kém.
Biểu cảm họ nhìn Lê Văn Vân rất kỳ lạ, như thể đã nhìn thấy một giống loài mới lạ, lại như thể đã nhìn thấy con mồi nào đó, ánh mắt của họ cực kỳ quái lạ.
"Cứu mạng!"
"Cứu mạng!"
Vào lúc này, Lê Văn Vân đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.
“Hình như là tiếng Trung?” Lý Thu ngạc nhiên.
Mấy người vừa tìm kiếm vừa nhìn theo hướng kêu cứu, chỉ thấy cách đó không xa có một người phụ nữ mặc váy hoa, nhưng chiếc váy hơi bị rách, lộ ra một mảng da thịt lớn.
Đương nhiên, bản thân váy này cũng là kiểu ôm mông, cặp đùi vốn trắng trẻo hiện tại có chút bẩn thỉu, tóc của cô ta màu đỏ, nhưng lúc này lại dường như nhiễm rất nhiều bùn, cả người cô ta trông vô cùng chật vật.
Trên người cô ta vẫn còn một số vết thương, không đi giày, chân như bị cắt xước, trên quần áo có rất nhiều vết máu.
Cô ta đang hoảng sợ bỏ chạy, vừa chạy vừa la hét cầu cứu.
Trong những ngôi nhà ở hai bên con đường đất, rất nhiều người đều đang quan sát, nhưng Lê Văn Vân thấy rằng hầu hết họ đều xem tất cả những điều này như đang xem một buổi biểu diễn xiếc khỉ.
Chẳng ai ra tay cứu cô ta, thậm chí có người còn phát ra tiếng reo hò, kiểu cổ vũ giống như khi một tên cướp xuống núi!
Rõ ràng, những điều này xảy ra ở đây rất thường xuyên!
Phía sau người phụ nữ có hơn chục người đàn ông cầm súng, có thể dễ dàng đuổi kịp người phụ nữ. Nhưng họ không làm vậy, thay vào đó, họ chủ động bám theo người phụ nữ, như thể đang thưởng thức kiểu mèo vờn chuột.
Người phụ nữ lộ vẻ mặt tuyệt vọng.
Lê Văn Vân nhìn quanh, lông mày nhíu lại.
Đây là một hang hải tặc tiêu chuẩn.
Mặc dù người phụ nữ trông có vẻ chật vật, nhưng ngoại hình của cô ta trông vẫn rất xinh đẹp. Cô ta vừa chạy vừa nhìn những tiếng động ầm ĩ xung quanh, trên khuôn mặt toàn là hoảng sợ và tuyệt vọng.
Cuối cùng, cô ta cũng nhìn thấy đám người Lê Văn Vân. Cô ta nhìn cách ăn mặc của đám người Lê Văn Vân, như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng vậy, sức lực của cô ta dường như đã tăng lên một chút, chạy một mạch tới chỗ đám người Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân và những người khác đứng đó, nhìn thấy cô gái chạy tới, Lê Văn Vân cau mày, sau đó đón được cô ta.
Cô ta nhào vào vòng tay của Lê Văn Vân, nói với vẻ gần như van xin: "Làm ơn, cứu tôi, chỉ cần anh cứu tôi, tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn, tôi sẽ cho anh rất nhiều tiền!"
Lê Văn Vân nhìn bộ dạng của cô ta, không khỏi thở dài trong lòng. Bên cạnh, Trương Vãn Hà đón lấy cô ta, sau đó đưa về phía sau Lê Văn Vân. Cố Bạch cùng Hoàng Thi Kỳ đồng thời tiến lên một bước, chắn đường cho cô gái. Còn Phạm Nhược Tuyết thì đã bắt đầu quan sát cô gái.
“Một số vết thương ngoài da, nhưng tinh thần rõ ràng đã suy sụp.” Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, quay lưng về phía cô gái, nhìn về phía đoàn người cầm súng đang đi về phía mình, anh chỉ hỏi: "Làm sao cô lại tới hòn đảo này?"
"Tôi đang đi nghỉ, đi con thuyền hiệu Dương Quang ở Europa, con thuyền này nói rằng sẽ đi vòng quanh thế giới trong một tuần, sau đó chúng tôi lên thuyền, gặp phải rất nhiều cướp biển, chúng kiểm soát toàn bộ con tàu của chúng tôi và đưa chúng tôi đến đây. Tất cả phụ nữ đều bị bắt lên đảo này. Có một số người phụ nữ bị chà đạp đến hư hỏng rồi, tôi nhân lúc bọn họ không để ý đến tôi mà chạy ra ngoài..."
Nói đến cuối cùng, cảm xúc của cô ta đột nhiên suy sụp và bắt đầu khóc rống lên.
"Các người có thể cứu tôi được không? Tôi cầu xin các người, chỉ cần các người chịu cho tôi rời hòn đảo này, tôi sẽ cho các người bất cứ thứ gì. Tôi có tiền, gia đình tôi có rất nhiều tiền." Cô ta kích động nói.
"Yên tâm! Không ai có thể động đến cô đâu!" Cố Bạch nhẹ giọng nói, khoanh tay đứng ở trước mặt cô ta, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Vào lúc này, khoảng hơn chục người đã đi tới phía trước, khi họ nhìn thấy mấy người Lê Văn Vân vây quanh cô gái phía sau mình, một trong số họ cau mày và nói điều gì đó.
“Mày đang nói cái quái gì thế!” Cố Bạch mắng: “Nếu thuyền hiệu Dương Quang này là do tụi mày bắt cóc, vậy bọn tao nhất định phải giải cứu đám người này.”
Cả hai bên đều nói những thứ tiếng mà họ không hiểu gì cả.
Đang nói chuyện, đối phương thấy đám người Lê Văn Vân không muốn giao người ra, mười mấy người đối diện trực tiếp rút súng ra, sau đó chĩa vào đám người Lê Văn Vân.
"Mày cầm cái này hù ai thế? Đồ thiểu não!" Cố Bạch vừa nói lớn vừa chửi bới.
“Đừng nói nhảm với họ, trực tiếp động thủ đi!” Hoàng Thi Kỳ sa sầm nét mặt nói: “Những người này không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Cô gái này nói rằng nhiều phụ nữ đã bị bắt cóc đến hòn đảo này, dùng đầu óc mà nghĩ cũng biết có thể sẽ gặp phải chuyện gì. Tất cả chúng ta phải nắm chắc thời gian mới được."
Lê Văn Vân gật đầu.
"Pằng!"
Đúng lúc này, người đối diện anh hét lớn một tiếng, thấy mấy người Lê Văn Vân không đoái hoài gì thì trên mặt lóe lên tia tàn nhẫn, trực tiếp bắn tới trước miệng Lê Văn Vân.
Viên đạn gầm thét, ở khoảng cách ngắn như vậy, viên đạn có thể chạm tới Lê Văn Vân ngay lập tức.
Lê Văn Vân khẽ liếc mắt một cái, trong mắt chợt lóe một tia lạnh lẽo, sau đó tốc độ ngón tay cực nhanh, cổ tay lập tức nhấc lên, sau đó ngón tay khẽ kẹp lấy.
Viên đạn đã bị kẹt giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải của anh!
Mười mấy người động thủ kia ngay lập tức bị choáng váng, bọn chúng đang lớn tiếng gào thét quang quác gì đó.
"Hừ!"
Lê Văn Vân đánh trả, viên đạn trong tay anh lập tức trực tiếp lao về phía người bắn.
"A!"
Viên đạn bắn thẳng vào tay phải đang cầm súng của gã, gã hét lên một tiếng rồi ôm tay ngồi xổm trên mặt đất, máu chảy dài theo kẽ hở giữa các ngón tay.
Cả chục người đều bị sốc, bọn họ đang lớn tiếng gào thét cái gì đó. Lúc này cư dân hai bên đường đều đứng dậy, cầm súng từ trong phòng hoặc cầm các loại vũ khí bắt đầu bao vây đám người Lê Văn Vân từ mọi hướng.
“Rắc rối lớn rồi!” Lý Thu cau mày nói: “Con mẹ nó, đây là hang ổ hải tặc mà!"
...
Cùng lúc đó, tại cảng, một nhóm lớn người bắt đầu tập trung tại đây, tất cả đều cầm súng ống trong tay, có lẽ lên tới hàng nghìn người.
Không thể không nói rằng quy mô của nhóm hải tặc này đã khá lớn, hầu hết những tên hải tặc này đều được trang bị súng ống tương đối tốt.
Họ bắt đầu tiếp cận hai con thuyền khổng lồ từ cảng.
Trên con thuyền khổng lồ nhỏ hơn, Trần Tiêu và Liễu Ngọc đang cùng nhau ngồi trên boong tàu trên tầng năm. Liễu Ngọc lẩm bẩm: "Tại sao bọn họ còn chưa trở lại?"
Trần Tiêu nhìn về phía hải cảng, đột nhiên lông mày anh ta hơi nhăn lại: "Anh họ của cô có thể tạm thời không có cách nào về được, cô hãy ở bên cạnh tôi đừng nhúc nhích!"
Bên cạnh bọn họ, Lâm Khả Hân cùng Chu Linh Linh cũng đứng đó. Lâm Khả Hân đột nhiên cười nói: "Những tên cướp biển này định làm gì thế? Bọn họ định bắt cóc chúng ta sao?"
Cùng lúc đó trên bờ biển, giữa đám hải tặc kia có một tên một mắt đang cầm kính viễn vọng. Gã nhìn thấy ba người Lâm Khả Hân trên boong tàu, nước miếng gần như ứa ra.
“Má nó, còn có ba cô gái xinh đẹp như vậy nữa, lời to, lời to rồi!” Gã nói với đôi mắt sáng ngời.