Trong đại sảnh phía sau góc, có một cái bàn trông giống như một hội trường.
Đối diện bàn là một chiếc ghế sofa da hổ, trên ghế sofa có một người đàn ông trắng trẻo cường tráng ngồi trên đó. Trên người anh ta cũng mặc một bộ chế phục đặc biệt, có phần giống quân phục.
Trước mặt anh ta có mấy khẩu súng, chân để trên bàn, đối diện là mấy người đàn ông mặc vest và đi giày da, đủ loại màu da.
“Trời má, mấy người này, nhà giàu nha!” Cố Bạch kinh ngạc thốt lên: “Chiếc đồng hồ này và bộ vest này đều là hàng cực phẩm.”
Anh ta biết khá nhiều về những thương hiệu này.
Người đàn ông trắng trẻo ngồi đó, nghe được lời nói của Cố Bạch thì sự tức giận hiện lên trên mặt anh ta. Anh ta gầm lên gì đó với Lê Văn Vân.
"Anh đang nói cái con mẹ gì thế? Nói gì mà như vịt kêu, không hiểu gì hết." Cố Bạch nói không nên lời.
Lúc này, Lý Kim Minh bất lực nói: "Ông chủ của họ bảo anh đừng nói nữa và im lặng đi."
Cố Bạch nhướng mày, vừa định nói gì đó, Lê Văn Vân đã kéo anh ta lại.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, người áo đen mang theo Lê Văn Vân chạy tới bên cạnh ông chủ da trắng nói vài câu. Ông chủ da trắng nhìn đám người Lê Văn Vân vô cùng hứng thú, sau đó nói vài câu với những người bên cạnh.
Một vài người cầm súng đi tới và vẫy tay với những người ngồi phía trước, những người đó nơm nớp lo sợ đứng dậy khỏi ghế, rồi họ bị ép và đi về một hướng!
Lúc này, ông chủ da trắng nhìn về phía Lê Văn Vân và những người khác, mỉm cười rồi nói.
Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là lần này, ông chủ da trắng nói bằng tiếng Anh. Anh ta chộp lấy một khẩu súng trên bàn, nghịch nó trong tay: "Các anh đến đây mua đồ à? Cần mua gì? Tôi nói trước, giá ở đây cao hơn bên ngoài rất nhiều!"
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, sau đó nhìn về phía thuyền trưởng.
Thuyền trưởng trông khá bình tĩnh. Anh ta lấy ra một cuốn sổ và bình tĩnh đưa qua.
Tuy rằng anh ta rất khách khí, nhưng dù sao anh ta cũng đi ra từ khu Tội Ác, cũng thuộc tiêu chuẩn đỉnh cấp, cho nên cũng không có gì quá thấp kém.
Tất nhiên, anh ta có thể coi là đang cố gắng không gây ra rắc rối nếu có thể.
Ông chủ cầm lấy cuốn sổ, xem xét rồi nhếch mép cười nhẹ nói: "Cần nhiều như vậy à?"
Sau đó, anh ta ném nó cho người đàn ông đeo kính bên cạnh, người đàn ông này cầm lấy cuốn sách, ông chủ da trắng nhàn nhạt nói: "Chúng tôi cần một ít thời gian để tính toán giá trị!"
Bên cạnh, Lý Kim Minh trầm giọng nói: "Theo giá trước đây của chúng tôi, thứ chúng tôi mua chỉ tồn tại được khoảng bảy ngày. Ở đây đắt hơn, khoảng năm trăm ngàn đô la."
Lê Văn Vân hít một hơi khí lạnh!
Năm trăm ngàn đô la Mỹ, tương đương hơn ba trăm vạn nhân dân tệ. Hai chiếc thuyền của bọn họ cộng thêm thuyền viên cũng chỉ hơn ba ngàn người.
Mức này cao hơn bên ngoài gần chục lần.
Nghe thấy giá cả, Lê Văn Vân khẽ nhíu mày.
Anh không thiếu tiền, nhưng cũng không thực sự muốn trở thành vật tế thần.
Lúc này, ông chủ da trắng chủ động giới thiệu và nói: "Tự giới thiệu một chút, có thể gọi tôi là Bray, hoặc có thể gọi tôi là thuyền trưởng Bray. Ở vùng biển phụ cận này, tôi là vua tuyệt đối! Mời ngồi!"
Lê Văn Vân và những người khác cũng không khách khí mà ngồi xuống. Ánh mắt của thuyền trưởng Bray rơi vào trên mấy người Phạm Nhược Tuyết, Hoàng Thi Kỳ, quét qua quét lại chẳng kiêng dè gì.
“Thu hồi lại ánh mắt dâm đãng của anh đi!” Cố Bạch không nhịn được mà lãnh đạm nói.
Bray nhướng mày, nhưng sau đó lập tức nở nụ cười: "Lỗi của tôi, chủ yếu là vì tôi hiếm khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp như vậy trên hòn đảo của chúng tôi, vì vậy mới không nhịn được mà nhìn thêm!"
“Tốt nhất là như vậy.” Lê Văn Vân thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống ghế chờ kết quả!
Sau khoảng mười phút, người đàn ông đeo kính quay lại. Sau khi nói nhỏ vào tai Bray, Bray nhàn nhạt lên tiếng và vươn năm ngón tay với đám người Lê Văn Vân: "Năm trăm ngàn đô la Mỹ!"
Lê Văn Vân cau mày, Lý Kim Minh nói: "Được thôi, quẹt thẻ đi!"
Anh ta dường như không muốn xung đột quá nhiều với những tên cướp biển trên đảo.
Lê Văn Vân tuy rằng có chút không vui trong lòng, nhưng sau khi Lý Kim Minh nói như vậy, anh cũng không nhiều lời, bảo Hoàng Thi Kỳ lấy thẻ ngân hàng ra!
“Ôi!” Bray nhìn thấy thẻ ngân hàng mà Hoàng Thi Kỳ lấy ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, xem ra nguồn gốc của mọi người đều bí ẩn nhỉ!”
Tên cướp biển chết chóc này vậy mà lại biết về Ngân hàng Tân Hải.
Tuy nói như vậy, nhưng anh ta vẫn thành thật quẹt thẻ cho đám người Lê Văn Vân, sau đó nói: "Xong rồi, trước khi mang đồ đi, cho tôi hỏi các người một chút được không? Không biết hai chiếc du thuyền của các người đến từ nơi nào, muốn đi đến đâu?"
Lý Kim Minh cau mày nói: "Điều này hình như không liên quan gì đến các anh nhỉ, chúng ta chỉ là giao dịch với nhau mà thôi."
Lê Văn Vân nhìn về phía Bray và hỏi: "Vậy đúng lúc, thuyền trưởng Bray, tôi cũng có một câu hỏi. Trên du thuyền trong cảng, tôi cũng thấy người trên đảo của anh đang cầm súng đứng trên đó. Họ đến tìm anh để tiếp tế à? Hay họ bị anh bắt cóc?"
“Không thể trả lời!” Thuyền trưởng Bray cười nói: “Các anh chỉ lại đây giao dịch mà thôi.”
Đám người Lê Văn Vân hơi nhướng mày, lúc này Bray nói: "Đưa bọn họ đến kho hàng khuân vác vật tư đi!"
Lê Văn Vân và những người khác không nói gì nữa, họ lùi ra khỏi cửa. Khi ra đến cửa, Lý Kim Minh nói với đám người Lê Văn Vân: "Anh Lê, chút nữa các anh có thể đi dạo nơi này một chút. Đương nhiên, cố gắng đừng chọc tới người trên hòn đảo này, tránh chút phiền phức, nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian. Chúng tôi cần khoảng bốn giờ, đến lúc đó các anh đến cảng hội hợp là được."
Lê Văn Vân gật đầu, Đao Ba và Lý Kim Minh chỉ huy đám người Minh Giáo đó đi theo đám hải tặc về phía nhà kho.
Còn Lê Văn Vân và những người khác đi theo một hướng khác.
"Lão đại, anh nghĩ thế nào? Đánh giá theo tình hình vừa rồi, những người đó rõ ràng là người trên du thuyền. Những người này đều là những người giàu có, hơn nữa gần như có thể chắc chắn rằng họ đã bị bắt cóc." Lý Thu nói: "Hay là chúng ta trực tiếp động thủ đi. Hòn đảo này chỉ có một đám ô hợp, chúng ta thì mang theo gần ba ngàn người, san bằng bọn họ quá ư là dễ dàng."
“Không vội!” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Anh cho rằng… bọn họ sẽ để chúng ta đem vật tư đi một cách an tâm như vậy sao?"
...
Cùng lúc đó, trong đại sảnh kia, mấy người Lê Văn Vân chân trước vừa rời đi, chân sau đã có mấy người đi vào trong đại sảnh. Trong đó có một người tiến lên nói: "Đại ca, em đã kiểm tra một chút, đều không điều tra được sự tồn tại của hai chiếc du thuyền này trong tất cả du thuyền cỡ lớn trong phạm vi toàn thế giới. Em đoán đây là du thuyền mới nhất của nhà giàu nào đó, vô cùng có khả năng là lần đầu tiên rời bến!"
“Trên thuyền, ai ở đó, vũ khí là gì?” Bray hỏi lại.
"Theo quan sát của bọn em, tổng số người khoảng hai, ba nghìn người. Về phần vũ khí thì chưa tìm thấy gì, nhưng hình như con tàu đang tổ chức một bữa tiệc. Có lẽ là loại tiệc phục cổ, nhiều người bọn họ đều đeo vũ khí.” Người đàn ông nói.
Thuyền trưởng Bray cười khẩy một tiếng: "Bữa tiệc phục cổ? Trò chơi của những kẻ có tiền trên thuyền thật là chán ngắt! Tìm cách kiểm soát họ cho tao, không chế toàn bộ phụ nữ chung một chỗ. Ngoài ra, trong số những phụ nữ vừa rồi có ba người cực kỳ xinh đẹp. Buổi tối tao muốn tụi mày đưa bọn họ đến phòng của tao!"
“Ông chủ, em có thể xơi thứ hai không?” Một người đàn ông khác hào hứng nói.
"Cút đi! Lần này ba cô gái này, tao muốn hưởng riêng!" Bray sáng ngời hai mắt: "Đi xuống thu xếp mọi chuyện thỏa đáng cho tao!"
“Vâng!” Mấy người đi xuống.
Bray liếm môi nói: "Hôm nay mỹ nhân hàng đầu này lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy. Xem ra vận may của mình không tệ chút nào."