Hơn ba nghìn tám trăm người.
Lê Văn Vân không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Con số này thật sự hơi nhiều.
Đúng lúc này, Đao Ba mím môi nói: "Anh có chắc là muốn dẫn hết đám người này ra ngoài hay không? Con số này... thật sự hơi nhiều. Liệu Hodges có đồng ý không?"
“Chuyện này không do Hodges quyết định.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
"Tôi vẫn chưa nói cho bọn họ biết, vì tôi sợ không làm được, đến lúc đó tôi sẽ mất hết uy tín." Đao Ba ho khan.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Anh làm rất tốt, thật ra tôi cũng không nắm chắc là có thể dẫn hết mọi người ra hay không."
Anh không sợ Hodges, nhưng Hodges đã ở đây nhiều năm như vậy, ông ta quản lý toàn bộ thành phố, nên không thể nói trước dưới trướng của ông ta có bao nhiêu sức chiến đấu.
Nếu anh muốn dẫn người đi thì ngày mai phải bàn bạc với Hodges mới được.
Tất nhiên, anh vẫn còn một chuyện nữa, đó là vấn đề liên quan đến mấy người đột ngột biến mất khỏi khu Tội Ác.
Anh nghi ngờ chuyện này giống y như đám người Hoàng Thi Kỳ, là do Minh Sùng đã sắp xếp người dẫn mấy đứa trẻ có thiên phú khá cao đi, nhưng hôm đó anh đã đi đến thị trấn nhỏ đấy, nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của đứa trẻ nào. Anh cũng đã hỏi Minh Sùng, nhưng Minh Sùng phủ nhận chuyện này.
Như vậy, chỉ có một mình Hodges là biết chuyện này.
“Còn bao lâu nữa thì chúng ta sẽ xuất phát?” Đúng lúc này, Trần Tiêu hơi nóng lòng hỏi.
Ông ta đã đợi báo thù hai mươi năm rồi. Bây giờ chuyện ở bên này đã được xử lý ổn thỏa rồi, tất nhiên ông ta nóng lòng muốn rời khỏi đây, để chạy đến Europa chém Demps.
"Đợi vài ngày nữa đi. Chúng ta phải bàn bạc kỹ càng về chuyện này, ông đã đợi hai mươi năm rồi, nên đợi thêm một hai ngày nữa cũng chẳng sao." Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Trần Tiêu gật đầu đáp: "Ừm!"
“Chúng ta hãy nếm thử chai rượu vang này trước đã, tôi thấy ông ta giấu nó ở nơi cao nhất, nên đoán đây là chai rượu ngon.” Đao Ba ngồi bên cạnh liếm môi nói.
Lê Văn Vân mỉm cười, Phạm Nhược Tuyết đi vào phòng lấy mấy chiếc ly ra, rót cho mỗi người một ly. Sau khi rót đầy mọi người cùng nâng ly lên nói: "Chúc mừng chúng ta đã chiến thắng trong trận này."
Mọi người đều giơ ly lên.
“Chúng ta bắt đầu ăn thôi!” Lê Văn Vân cười nói.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Bạch đứng dậy chạy tới mở cửa, phát hiện quản gia nhà Hodges đang đứng ở cửa, chắp tay ra sau, thấy đám người Lê Văn Vân đang dùng bữa thì khẽ cúi người nói: "Chào mọi người, ông chủ của chúng tôi đang tổ chức một bữa tiệc tại nhà để chúc mừng chiến thắng lần này của mọi người, cậu Minh và bà Doãn Nhu cũng đang ở đấy."
Lê Văn Vân nhìn một bàn thức ăn, rồi lại nhìn Phạm Nhược Tuyết.
“Chúng ta vốn có việc tìm Hodges, nên cứ qua đó trước đi.” Dứt lời, anh nhìn Lại Tuấn và Chu Linh nói: “Dì Chu, chú dì và Nha Đầu cứ ăn trước đi, ăn xong thì cất vào tủ lạnh. Đợi tụi cháu quay về hâm nóng lại một lát, coi như ăn bữa khuya."
Đao Ba ho khan nói: "Vậy các anh cứ đi đi, tôi không đi đâu."
Lê Văn Vân nhìn anh ta, gật đầu đáp: "Được."
“Tôi cũng không thích tiếp xúc với người như vậy.” Trần Tiêu cũng lên tiếng.
Dứt lời, ánh mắt của ông ta lại dán vào chai rượu vang trước mặt, có lẽ mùi rượu vang đã khiến ông ta khá thỏa mãn.
Lê Văn Vân đứng dậy nói: "Vậy chúng ta xuất phát thôi."
“Được.” Đám người Phạm Nhược Tuyết nói.
Tất nhiên Liễu Ngọc cũng ở lại, cuối cùng chỉ có sáu người trong đội 11762 lái xe đến đó, chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến trang viên của Hodges.
Mỗi lần đến đây, trong lòng Lê Văn Vân đều cảm thán một lúc, cuộc sống của Hodges chẳng khác gì một hoàng đế.
Bọn họ bước vào phòng ăn, trong phòng đang bày một chiếc bàn dài, bên trên bày đủ loại thức ăn, hình như để chăm sóc cho đám người Lê Văn Vân mà cố ý nấu món Trung.
Hodges đang ngồi ở đó lắc ly rượu vang, sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân đi tới thì khẽ cười nói: "Mọi người mau ngồi xuống đi!"
Hodges đang ngồi ở ghế chính, Minh Sùng ngồi ở ghế phụ, Doãn Nhu ngồi cạnh Minh Sùng, chứ không ngồi ở ghế phụ còn lại.
Tất nhiên vị trí đó là dành cho Lê Văn Vân rồi, Lê Văn Vân rất tự nhiên đi tới ngồi xuống, đám người cũng ngồi xuống theo.
“Chúc mừng mọi người!” Hodges búng tay, mấy người mặc đồ phục vụ đi tới rót rượu vang cho bọn họ: “Tôi mời mọi người một ly.”
Lê Văn Vân gật đầu, cầm ly rượu trong tay lên nói: "Cái đó, trước khi uống cạn ly rượu này, tôi muốn đề ra hai yêu cầu."
Dứt lời, anh nhìn về phía Hodges nói: "Tất nhiên, yêu cầu đầu tiên là chuyện chúng tôi chuẩn bị rời đi rồi. Dựa theo yêu cầu của anh Minh, tôi cần phải đánh bại ông mới có thể rời đi, nên ông hãy chọn thời gian và địa điểm đi, rồi chúng ta sẽ đấu một trận. Thật ra, tôi rất chướng mắt với lối diễn xuất của ông, đã sớm muốn đánh với ông một trận rồi.”
Hodges sửng sốt, khóe miệng khẽ cong lên nói: "Không cần đâu, cậu đã đạt tới trình độ của tôi rồi, tất nhiên có thể rời khỏi đây. Tôi đã chuẩn bị ca nô cho cậu rồi, kể cả nhân viên ca nô, đồ ăn đều đã chuẩn bị sẵn ở trên nó, đảm bảo cậu có thể đến Lâm Hải một cách an toàn."
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Ca nô thì không đủ đâu. Tôi nhớ ông có hai chiếc du thuyền rất xa hoa, có thể chứa tới hai ba nghìn người đúng không?"
Hodges nhất thời ngừng động tác lắc ly rượu, híp mắt nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Cậu đang có chủ ý này ư?"
Lê Văn Vân khẽ cười đáp: "Đúng vậy, lần này không chỉ có chúng tôi rời đi, mà còn có gần bốn nghìn anh em của Minh giáo, nên tôi muốn mượn hai chiếc du thuyền của ông."
Hodges nghe đến đây thì sắc mặt hơi thay đổi: "Lê Văn Vân, đây là thế giới ngầm, cậu có biết nếu bốn nghìn người ở thế giới ngầm này xuất hiện trong một thành phố bình thường sẽ xảy ra chuyện gì không? Hơn nữa thành phố này không có quy tắc, bọn họ…"
“Tôi sẽ tự nghĩ cách để ràng buộc bọn họ, nên ông không cần phải suy nghĩ về vấn đề này.” Lê Văn Vân nói.
“Ông hãy cho cậu ta mượn đi!” Đúng lúc này, Minh Sùng đột ngột lên tiếng.
Hodges khó hiểu nhìn Minh Sùng.
Minh Sùng thở hắt ra, nhìn Lê Văn Vân nói: "Cậu có biết tại sao lần này lão già Trác Nhất Minh kia lại không lựa chọn trở mặt với Liên Hợp Quân, mà để cậu rời đi hay không?"
“Tôi không hiểu.” Lê Văn Vân xua tay nói: “Tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện này.”
“Cậu phải lắng nghe.” Minh Sùng nói: “Bởi vì cậu chỉ có thể rời khỏi Người Gác Đêm mới dễ dàng đối phó với Demps hơn.”
“Bây giờ chúng tôi đã có bằng chứng trực tiếp rồi.” Lê Văn Vân hờ hững nói: “Bùi Nghênh Tùng đã đồng ý ra làm chứng, nên tôi có thể giết chết ông ta một cách danh chính ngôn thuận.”
Minh Sùng nhíu mày nói: "Cậu dẫn ra nhiều người như vậy, tôi nói nhiều như vậy, cũng chỉ hy vọng cậu đừng oán hận Trác Nhất Minh, có đôi lúc, ở vị trí của ông ta, ông ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Bây giờ cậu đã đạt tới trình độ của bọn họ rồi, sớm muộn gì Người Gác Đêm cũng sẽ giao lại cho cậu, nên sự ra đi của cậu chỉ là tạm thời mà thôi."
Lê Văn Vân nhìn lên Minh Sùng hỏi: "Anh không đi cùng chúng tôi à?"
“Tôi vốn thuộc về nơi này.” Minh Sùng thản nhiên nói: “Đương nhiên, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Lê Văn Vân biết anh ta đang muốn nói gì, gặp lại nhau cũng có nghĩa là lúc chiến tranh bùng nổ lần nữa.
“Chừng nào cậu cần đến nó?” Hodges hỏi.
Lê Văn Vân nhìn Hodges đáp: "Ba ngày sau!"
Hodges gật đầu nói: "Được."
Lê Văn Vân hứng thú nhìn ông ta.
"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Tôi đã đưa du thuyền cho cậu rồi mà cậu vẫn chưa hài lòng à?" Hodges hỏi.
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, rốt cuộc lập trường của ông là gì."
Hodges đầy hứng thú đáp: "Cậu đoán thử xem."
Lê Văn Vân không có hứng thú chơi trò bí hiểm với ông ta, nên xua tay nói: "Còn chuyện thứ hai là ở thành phố này, có mấy người biến mất một cách vô cớ. Tôi nghĩ... có lẽ ông biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?"
Hodges nghe xong thì sắc mặt nhất thời cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chẳng phải ở thành phố này, mỗi ngày đều có người chết và biến mất là chuyện rất bình thường hay sao?"