Trên sân thượng tòa nhà cao tầng ở khu Bắc, sáu người đang ngồi ở đấy.
“Anh đừng nghĩ nhiều quá.” Cố Bạch vỗ vai Lê Văn Vân vai nói: “Ngộ nhỡ anh đi qua đó rồi quên mất chúng tôi, đến lúc đó lại đi ở rể nhà người ta, tiếp tục bị bắt nạt trong ba năm nữa thì sao?"
Lê Văn Vân đen mặt.
Chuyện anh ở rể ba năm luôn trở thành thứ bị bọn họ trêu chọc.
Lúc Lý Thu nghe Cố Bạch nhắc đến chuyện này thì cười hì hì nói: "Không nói tới những chuyện khác, mà chỉ dựa vào chuyện lão đại của chúng ta làm chồng ba năm, kết quả ngay cả tay cũng chưa từng nắm. Tôi thật sự chịu thua rồi, phải là định lực mạnh đến cỡ nào mới có thể điềm tĩnh như vậy, hơn nữa tôi thấy người phụ nữ đó còn rất xinh đẹp. "
Cố Bạch nghe xong thì sắc mặt thay đổi nói: "Lão đại, chẳng lẽ anh héo rồi ư, nếu không thì để bác sĩ Phạm khám cho anh thử?"
“Khám cái đầu anh!” Lê Văn Vân sa sầm mặt.
Trương Vãn Hà đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng nói: "Hình như các anh đã quên mất, cuối cùng là người ta chê bai, đòi ly hôn với lão đại của chúng ta, hơn nữa lão đại còn bị cắm sừng. Haizzz, càng nghĩ càng thảm mà!"
Bên cạnh, trên gương mặt lạnh như băng của Phạm Nhược Tuyết cũng không khỏi hiện lên ý cười.
Lê Văn Vân sa sầm mặt nói: "Thi Kỳ, lúc trước khi tôi chưa khôi phục được chân khí, ngày nào ba người này cũng bắt nạt, đánh tôi gần chết. Cô nhìn mấy vết thương vẫn còn chưa lành trên người tôi đi, thật ra đều do bọn họ đánh cả."
Hoàng Thi Kỳ sáng mắt lên nói: "Thôi được rồi, nếu anh đã căn dặn như vậy, tất nhiên tôi sẽ làm theo lời anh nói."
“Lê Văn Vân, mẹ kiếp, anh không được lấy việc công trả thù riêng!” Lý Thu chửi ầm lên.
“Hình như tối nay tôi còn có việc, nên đi trước đây.” Cố Bạch nói: “Nhắc mới nhớ, lần này tới thành phố này lâu như vậy, nhưng tôi vẫn chưa kịp cảm nhận phong thổ của các em gái ở đây. Tôi phải đi đến khu Tây để chọn mấy em đây."
Hoàng Thi Kỳ nhanh chóng túm lấy Cố Bạch nói: "Lâu ngày không gặp, anh vẫn háo sắc, xằng bậy như vậy. Tôi chợt nhớ ra trước đây anh cũng chọc ghẹo tôi như thế."
“Chị gái à, chuyện đã xảy ra từ mùa quýt năm nào rồi, chúng ta có thể quên đi được không?” Cố Bạch tái mặt nói.
Dưới tiếng cười nói vui vẻ ầm ĩ của bọn họ, tâm trạng của Lê Văn Vân đã thoải mái hơn rất nhiều, anh đứng dậy nói: "Chúng ta quay về thôi, cứ giao hết chuyện khắc phục hậu quả ở bên này cho Đao Ba đi. Bác sĩ Phạm, anh muốn ăn thịt kho tàu."
Phạm Nhược Tuyết mỉm cười, gật đầu nói: "Tối nay em sẽ nấu một bữa thịnh soạn, coi như ăn mừng."
Đám người cười nói đi xuống lầu.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn sự chú ý lên người Đao Ba, bởi vì Lê Văn Vân đã che giấu công lao và tên tuổi của mình. Tất nhiên mấy thế lực lớn ở khu Tội Ác chạy đến xem trận chiến đều biết rõ, rốt cuộc trong trận chiến lần này, Lê Văn Vân đã đáng sợ đến nhường nào.
Cứ cách năm năm, anh lại đến thành phố này một lần, tiếp tục để lại ấn tượng khó phai trong lòng mọi người.
Đám người Lê Văn Vân quay về nơi ở, phát hiện đám người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đều đang ở đây, ngoài ra còn có Lâm Chí Viễn và một người đàn ông trung niên cũng khá điển trai.
Sau khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân quay về, Lâm Chí Viễn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, không giống như lần đầu tiên gặp mặt Lê Văn Vân, bây giờ ông ta có hơi lo lắng, như đang sợ hãi.
"Lê... Lê Văn Vân!" Ông ta lên tiếng.
“Ông không cần phải căng thẳng như thế.” Lê Văn Vân xua tay nói: “Ông không phải là kẻ thù của tôi, nên tôi sẽ không làm gì ông.”
"Chủ yếu là vì tôi không ngờ cậu lại là vị Người Gác Đêm kia..." Lâm Chí Viễn nói.
“Bây giờ tôi đã không còn là Người Gác Đêm nữa.” Lê Văn Vân xua tay nói: “Ông có chuyện gì không?”
“Là thế này.” Lâm Chí Viễn cắn răng nói: “Tôi định gia nhập thế lực của mình vào Minh giáo của các cậu.”
Mắt của Lê Văn Vân khẽ lóe lên.
Anh quan sát Lâm Chí Viễn rồi hỏi: "Các ông… có bao nhiêu người?"
"Chúng tôi có bốn trăm năm mươi mốt người, trong đó có mười hai đỉnh cấp. Tôi là người đứng thứ tám trong Địa Bảng, còn vị này là Chu Diệu Thanh, bố của Chu Linh Linh, đứng thứ mười chín trong Địa Bảng."
Là thế lực đứng đầu khu Đông, việc sắp xếp này thật sự khá xa xỉ, cộng thêm Lý Tương Vũ đứng thứ chín trong Địa Bảng ở khu Bắc. Bây giờ trong tay Lê Văn Vân chẳng hề thiếu cao thủ.
Anh gật đầu nói: "Được, ông hãy đến khu Bắc nói chuyện với Đao Ba đi, hoặc ngày mai lại tới đây, tôi sẽ gọi Đao Ba tới để cùng nhau bàn bạc."
“Vậy chúng tôi không làm phiền cậu nữa, ngày mai tôi lại tới tìm các cậu.” Lâm Chí Viễn nghe ra bây giờ Lê Văn Vân không muốn nói đến mấy chuyện này, nên vội đáp.
Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh đứng bên cạnh bĩu môi, bọn họ nhìn Lê Văn Vân định nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Chí Viễn và Chu Diệu Thanh kéo đi.
Sau khi mọi người rời đi, Cố Bạch đóng cửa lại, Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà chạy vào bếp, bắt đầu bận rộn.
Mấy người Liễu Ngọc đã nghe thấy tin tức đám người Lê Văn Vân chiến thắng từ chỗ của Lâm Khả Hân, bây giờ Liễu Ngọc đang vui mừng khôn xiết, nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Bây giờ chúng ta có thể quay về Lâm Hải rồi đúng không?"
Lê Văn Vân xoa đầu Liễu Ngọc nói: "Ừm! Nhưng phải đợi mấy ngày nữa đã, bên này chúng ta cần phải chuẩn bị một chút rồi mới rời đi. Chúng ta sẽ đi Europa trước, rồi bên đó sẽ đưa em quay về Lâm Hải."
Trên mặt Liễu Ngọc bỗng nở nụ cười.
Cô ấy không thích thành phố này, cũng không thích hợp để sống ở đây.
Cô ấy là người bình thường, sống cuộc sống đi làm và tan làm, mua sắm trên Taobao và trung tâm thương mại, xem phim truyền hình gì đấy như bao người khác. Mấy chuyện này đều đã trở thành thói quen của cô ấy, không thể nào thay đổi được.
Cô ấy mong ngóng ngày quay về, không muốn gia đình phải lo lắng quá nhiều.
“Nếu chúng ta rời đi bằng thuyền thì phải mất bao lâu?” Liễu Ngọc hỏi.
"Hòn đảo này nằm ở Tây bán cầu, bởi vì máy bay không thể tới bên này, nên chúng ta chỉ có thể rời đi bằng thuyền, chúng ta sẽ đến Europa trước, có lẽ phải mất tầm mười ngày, sau khi tới bên đó, anh sẽ tìm một chiếc máy bay để đưa em quay về Lâm Hải." Lê Văn Vân nói.
Liễu Ngọc gật đầu đáp: "Được."
Ba người nhà Lại Tuấn cũng tràn đầy mong đợi, Chu Linh Linh hưng phấn hỏi: "Chúng tôi... chúng tôi cũng đến thành phố tên là Lâm Hải đó đúng không?"
Lê Văn Vân gật đầu đáp: "Vâng, nhà dì cũng đi tới Lâm Hải đi, qua bên đó rồi chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, đợi cháu giải quyết xong chuyện ở Europa sẽ quay về gặp dì."
“Được!” Vẻ mặt cả nhà Lại Tuấn hơi kích động, hình như không kịp chờ đợi.
Lê Văn Vân mỉm cười xoa đầu Lại Dĩnh, đúng lúc này Hoàng Thi Kỳ mới nói: "Ba người theo tôi ra sân sau đi. Đã ba năm rồi, vậy mà ba người vẫn chưa lọt vào top mười của Người Gác Đêm. Xem ra sau khi tôi và Lê Văn Vân rời đi, ba người đã lười biếng rồi."
Trương Vãn Hà nũng nịu nói: "Ôi chao, Thi Kỳ, không phải ai cũng có thiên phú mạnh mẽ như cô và lão đại đâu, chúng tôi đã rất cố gắng rồi."
“Ba người bớt nói nhảm lại đi, mau đi theo tôi luyện tập.” Hoàng Thi Kỳ cười khẩy.
Chẳng mấy chốc, trong sân sau đã vang lên tiếng gào thét thảm thiết, như giết heo.
Lê Văn Vân đi ra ban công tầng hai ngồi xuống, bên kia đường, lão già bịp bợp đã bày sạp ở đó, ông ta vẫn đeo kính râm, vẫy tay với Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân nhìn ông ta, rồi nhảy ra khỏi ban công, ngồi xuống trước mặt ông ta.
“Cậu có muốn tôi bói cho cậu một quẻ không?” Lão lừa gạt cười hì hì hỏi.
Triệu Chỉ Nhu ngồi bên cạnh tò mò nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt sáng lấp lánh.
“Ông nói thử xem ông là một siêu cấp, đi tới đâu mà không kiếm ra tiền, cần gì phải làm mấy trò bịp bợm lừa gạt này.” Lê Văn Vân cạn lời nói.
“Cậu không hiểu đâu.” Lão già bịp bợp cười hì hì nói: “Nếu cậu lừa gạt người khác thành công sẽ có cảm giác thành tựu.”
Lê Văn Vân nghe xong thì khóe miệng khẽ giật.
“Tôi có một chuyện muốn nhờ vả cậu.” Đúng lúc này, lão già bịp bợp nói.
“Ông nói đi!” Lê Văn Vân đáp.
“Nếu không có bất ngờ gì, có lẽ cậu định rời khỏi thành phố này đúng không?” Lão già tháo kính râm xuống, hơi thổn thức nói: “Thành phố này là một cái lồng, cả đời này tôi không thể nào bước ra khỏi nó, nhưng cậu lại thích đến thì đến, thích đi thì đi."
“Có lẽ là vậy, mấy ngày nữa tôi sẽ rời đi.” Lê Văn Vân đáp.
“Cậu hãy dẫn cháu gái tôi ra ngoài với.” Lão già bịp bợp nói: “Đổi lại, tôi có thể nói cho cậu biết một chuyện.”