Bên dưới, mọi người đều có vẻ thấp thỏm.
Dù gì đây cũng là thánh chiến, trên lịch sử của khu Tội Ác, tình huống thế này là cực kỳ hiếm có.
Rất nhiều người thấy Đao Ba đi vào phòng, họ cứ đợi như vậy, đợi Đao Ba ra mệnh lệnh.
Họ cược cả sinh mệnh, cả tương lai của mình vào đây.
Trong dòng người, Thanh Mộc Tinh Tử khẽ đứng vào một bên, cô ta nhìn quanh bốn phía, muốn tìm Lê Văn Vân, nhưng xung quanh hơi nhiều người, nhất thời không thể tìm thấy ngay.
"Có hơi lo lắng!"
"Bây giờ họ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin anh Đao Ba thôi."
"Thắng rồi, chúng ta sẽ đứng vững ở thành phố này!"
Bên dưới là hằng hà người đang thảo luận, họ đang tự khích lệ mình, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ không chắc chắn.
Ngay lúc này, có người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đao Ba đứng trên ban công!
Đao Ba vẫn giữ dáng vẻ đó, ở trần nửa thân trên, bình rượu ngay eo đã trở thành vò rượu, mà hôm nay, vò rượu của anh ta đầy ụ, rượu bên trong hiển nhiên không ít, dù gì thì anh ta bây giờ đã là kẻ đứng đầu của 63 tên đỉnh cấp, chuẩn bị chút rượu để uống chẳng có gì ghê gớm cả!
Anh ta bước ra ban công, dường như đã chuẩn bị kĩ, bên dưới có người ném loa lên.
"Mẹ nó!” Cố Bạch nói: "Tên này sớm đã chuẩn bị để nói rồi cơ, có cả loa, thật ra không cần anh nhắc."
Bên cạnh, Lê Văn Vân vác cặp đao, trên mặt không để lộ nét biểu cảm nào.
Lúc này, Đao Ba cất lời.
"Các anh em Minh Giáo!” Anh ta mở lời, ngữ khí mang theo sự chắc chắn kiên định: "Tôi biết rằng mọi người ở thành phố này đều có mọi lý do của riêng mình, đa số đều chẳng tốt đẹp gì, chúng ta là những kẻ bị thế giới này ruồng bỏ, nơi này có tên gọi là khu Tội Ác, chúng ta là những kẻ vác tội lỗi mà bước về phía trước."
Giọng anh ta vang lên, tiếng ồn nháo nhác của cả con đường bỗng chìm nghỉm.
"Ở thành phố này, cho dù bạn là đỉnh cấp, cũng chưa chắc chết ngày nào, ở thành phố này mọi người đều là thổ phỉ, không có nhân tình.” Đao Ba nói một cách tha thiết: "Anh em thân thiết nhất của bạn có thể sẽ đâm sau lưng bạn một ngày nào đó! Bởi vì... khu Tội Ác không có người tốt."
"Tôi không thích như vậy, tôi biết, mọi người cũng không thích như vậy.” Đao Ba tiếp tục nói: "Vậy nên tôi luôn muốn thử thay đổi nơi này, Minh Giáo chúng ta là một tổ chức có thể giao lưng mình cho người thân cận. Chữ Minh trong Minh Giáo là chữ Minh trong Bình Minh, đại diện cho hy vọng!"
Hiện trường vẫn yên tĩnh như cũ.
Những gì Đao Ba vừa nói nghe có vẻ rất bất hợp lí ở thành phố này, bởi vì mọi người đều quen với vài quy tắc của thành phố này.
Đao Ba tiếp tục nói: "Vậy nên, chúng ta cần địa vị, ít nhất cũng cần thân phận thánh chủ."
"Có thể có một ngày, tôi nói là nếu như thôi nhé, nếu như có một ngày chúng ta từ bỏ hy vọng với thế giới này, từ bỏ hy vọng với thành phố này, bởi vì đến giờ người của thành phố này, trong mắt hpj chỉ toàn là sự mệt mỏi, chỉ toàn là cảnh giác, không chịu tin tưởng bất kì ai!"
"Nhưng, tuyệt đối không phải hôm nay!"
"Hôm nay, chúng ta phải đi chiến đấu! Chúng ta phải tấn công khu Bắc, chúng ta phải đi cướp tương lai về, giành lại hy vọng, hôm này, ba nghìn anh em ở đây, đều là có thể tin tưởng, xứng đang để dựa dẫm vào, xứng đáng để chúng ta chìa lưng ra cho nhau!"
"Tên nào siêu cấp thì giao cho tôi, miếng nào khó gặm nhất thì giao cho tôi và anh em của tôi!"
"Trận chiến này! Không có đường lui!"
"Chiến!"
Nói xong, anh ta móc cây đao siêu to của mình ra, chỉ lên trời!
"Chiến!"
"Chiến!"
"Chiến!"
...
Tiếng rút đao nối tiếp nhau, mọi thanh đao dài đều chỉ vào không trung, mọi người cũng đồng thanh hô vang: "Trận chiến này! Không có đường lui!"
Trong phòng, Cố Bạch mắng một câu: "Thằng chó Đao Ba này, cũng biết khích lệ tinh thần lắm, ông đây cũng bị anh ta làm cho nổi máu rồi đây!"
Lê Văn Vân quan sát mọi thứ qua khung cửa sổ, trong lòng xuýt xoa, khoé miệng anh khẽ nhếch lên.
"Vì mọi vật đang hô hấp ngoài kia!” Anh thì thầm.
Những người bên dưới đang giành lấy tương lai cho chính mình.
Còn Lê Văn Vân chắc chắn là muốn làm chuyện mà bản thân cho rằng phải làm, báo thù, giết người của Hồng Nguyệt, giết những kẻ sẽ đâm sau lưng Người Gác Đêm nếu xảy ra chiến tranh trong tương lai.
Lẩm bẩm xong, trong lòng anh lại thấy hơi buồn, anh bây giờ đã rời khỏi Người Gác Đêm, dường như không có tư cách nói những lời này nữa.
Lúc này, cảm xúc của mọi người đã được đẩy lên cao.
Đao Ba hét lên một tiếng: "Anh em, toàn bộ đi theo tôi, tiến công khu Bắc!"
...
Nói xong, anh ta nhảy thẳng từ trên lầu xuống!
Lê Văn Vân thở mạnh một hơi, ánh mắt anh nhìn sang Lý Thu, Phạm Nhược Tuyết, bình tĩnh nói: "Chúng ta thì không nói nhiều nữa làm gì, Thu Thu, tự đi tìm chỗ bắn tỉa, Vãn Hà, bác sĩ Phạm, hai người bảo đảm an toàn cho Thu Thu."
Phạm Nhược Tuyết cau mày: "Thực lực của em đánh trực diện không có vấn đề gì."
"Em là bác sĩ!” Lê Văn Vân nhìn cô, ngữ khí chắc nịch: "Kế hoạch tác chiến vẫn kiên trì như cũ, đừng cãi lời anh!"
Phạm Nhược Tuyết á khẩu!
Đúng rồi, là trước kia hay bây giờ thì Lê Văn Vân cũng sẽ không bao giờ để con gái xông lên tiền tuyến! Tiền tuyến vẫn luôn được giao cho cánh mày râu!
Sau đó, Lê Văn Vân nhìn sang Hoàng Thi Kỳ: "Thi Kỳ, con mồi của cô là Lục Khiêm đứng thứ 12 Thiên Bảng... Không cần chiến thắng, khống chế lại là được, Giản Hưng và Ellen Hibbert có lẽ sẽ đến tìm tôi, những người khác ra nếu như có!"
Nói xong, anh nhìn sang Lý Thu: "Thì giao cho anh!"
"Đã hiểu!” Lý Thu nói.
Lê Văn Vân nhìn về phía Trần Tiêu rồi nói: "Bắt đầu ra tay rồi tôi có lẽ sẽ không đủ sức để để ý các cậu, các cậu tự phụ trách an nguy của mình đi, đừng đẩy chính mình vào tình cảnh nguy hiểm."
Cố Bạch gật đầu: "Ổn cả, yên tâm đi!"
"Anh... cẩn thận chút.” Lúc này, Liễu Ngọc đột nhiên nói.
Lê Văn Vân im lặng rồi gật đầu: "Yên tâm đi, anh sẽ bình an trở lại, anh đã hứa với bố mẹ em rồi, phải đưa em về Lâm Hải an toàn. Đợi lát nữa bọn anh đi rồi, Doãn Nhu sẽ đưa em đi, có lẽ em có thể đi với bà ta để xem tình hình chiến trường, bà ta có lẽ sẽ đi xem đây, nếu em không sợ máu tanh thì được."
Liễu Ngọc mím môi, không nói gì!
Lê Văn Vân vò đầu cô ấy, sau đó nói tiếp: "Cuộc chiến này tuy là thánh chiến, quy mô cũng xem như là lớn, nhưng quyết định thắng thua vẫn là so chiến lực siêu cấp, vậy nên không cần liều mạng sống chết, hiểu không?"
"Hiểu!” Mấy người kia vội vàng đáp lời.
"Vậy! Đi thôi!” Lê Văn Vân hừ một tiếng, lưng vác hai thanh đao, dẫn đầu một đoàn người đi xuống lầu.