Nghe Hoàng Thi Kỳ nói xong, khoé miệng Lê Văn Vân không nhịn được mà giật giật mấy cái.
Doãn Nhu ngẩng đầu nhìn Hoàng Thi Kỳ, dường như cảm giác thấy gì đó mà hơi đổi sắc mặt.
"Người Gác Đêm Hoa hệ thế hệ các người bây giờ quả thật thiên phú hơn người." Bà ta lẩm bẩm.
Sau đó lại nhìn sang hai người Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh: "Mau về nhà đi, lấy chồng mà cũng đòi lấy chung, bố mẹ các cô nghe thấy khéo đánh gãy chân hai cô chứ không đùa."
Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân có vẻ rất sợ Doãn Nhu, hai người nuốt nước miếng rồi ngoan ngoãn lên xe, lái xe rời đi.
Đợi đến khi hai người đi rồi, Lê Văn Vân mới thầm thở phào nhẹ nhõm, anh hơi chột dạ mà nhìn Phạm Nhược Tuyết trên lầu, phát hiện cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt vẫn giữ sắc lạnh lẽo như cũ.
Lê Văn Vân ho khan một tiếng sau đó nói với Doãn Nhu: "Bà đến tìm tôi à, đã nghĩ kĩ chưa?"
"Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, Hodges nói cậu bị Người Gác Đêm đá mông rồi, hơn nữa họ còn hạ Huyết Sắc Lệnh với cậu, là thật hay giả?" Doãn Nhu hỏi.
"Là thật." Lê Văn Vân nói.
Nghe đến đây, sắc mặt Doãn Nhu trở nên khó đoán, bà ta nhìn Lê Văn Vân, im lặng một khoảng rồi mới nói: "Tôi đi theo cậu thế thì khác gì sẽ bị Người Gác Đêm đuổi giết không?"
"Chắc là thế đấy." Lê Văn Vân cười: "Đương nhiên, mọi việc đều xem bà quyết định thế nào, tôi sẽ không ép bà gia nhập với tôi, đương nhiên, nếu không tham gia thì tôi sẽ không đưa bà ra khỏi thành phố này."
Doãn Nhu hơi bĩu môi, rồi hỏi: "Mọi chuyện đều là do Demps làm?"
"Đúng!" Lê Văn Vân gật đầu nói: "Với cả cũng không giấu gì, lần này tôi rời khỏi thành phố này có thể sẽ đến chỗ Demps trước. Khai chiến thẳng với bên đó."
Mí mắt Doãn Nhu giật vài cái: "Vậy bây giờ Minh Giáo làm rầm rộ để chiêu mộ nhiều người như vậy, cậu tính đưa họ đi theo hết sao?"
"Đúng rồi! Nếu bà gia nhập thì cũng có thể mang theo toàn bộ người dưới trướng của bà.” Lê Văn Vân nói.
"Cậu tính đối đầu triệt để với Người Gác Đêm ư?” Doãn Nhu cau mày.
"Không bao giờ tôi đối đầu với Người Gác Đêm, chỉ đối đầu với Demps mà thôi, với tôi mà nói, Demps không được tính là Người Gác Đêm.” Lê Văn Vân nói một hơi.
Hai người một hỏi một đáp, cuối cùng Doãn Nhu chìm vào dòng suy nghĩ của mình, qua một lát, bà ta mới nhìn Lê Văn Vân, nghiêm túc nói: "Vậy... tôi và cậu cược một vố đi, cậu tính khi nào đi?"
Ánh mắt Lê Văn Vân khẽ di chuyển.
Doãn Nhu, Thánh Chủ khu phía Tây, dưới tay bà ta tất nhiên cũng không thiếu người, vậy nên với Lê Văn Vân mà nói đây là một nguồn lực lớn.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, người dưới tay bà ta chắc chắn sẽ nghe lời bà ta răm rắp.
Đám người này thả ra ngoài không khác gì một đám thổ phỉ hay một đám bạt mạng.
Tính ra cũng không khó để quản chế lắm!
Anh liếm môi: "Bà có bao nhiêu người?"
Doãn Nhu gãi đầu: "Cụ thể bao nhiêu thì tôi không biết, khoảng hai ba trăm người thì phải, số lượng không nhiều, nhưng đều là tinh anh cả, toàn bộ đều trên mức cao cấp."
Lê Văn Vân thở phào một hơi, thế thì có thể dùng để thành lập tiểu đội lính mạnh của họ.
"Tôi về bảo họ thống kê lại xem sao.” Doãn Nhu nói: "Thêm cả người của Minh Giáo gì nữa, quy mô lớn vậy, e rằng phải cần đến hai chiếc du thuyền lớn của Hodges mới rời đi được."
"Ông ta bắt buộc phải chịu.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
"Nếu thế thì tôi không nói nhiều nữa, ngày mai cậu tính ra tay với Lục Khiêm đúng không?” Doãn Nhu hỏi: "Chuyện này tôi không thể tham gia, mong cậu hiểu cho."
Lê Văn Vân gật đầu: "Không sao, Lục Khiêm cứ giao cho tôi là được, đây vốn dĩ là ân oán giữa chúng tôi với Hồng Nguyệt và Demps. Bao gồm việc sau này ra tay với Demps, xương có khó gặm mấy cũng sẽ không để bà đi gặm đâu mà."
Nghe Lê Văn Vân nói xong, Doãn Nhu hơi ngây ra, sau đó gật đầu: "Vậy được, nếu đã vậy thì tôi về nhà trước."
Đợi bà ta đi rồi, Lê Văn Vân mới thở phào một hơi, lúc này anh mới vào nhà, lên lầu, anh nhìn vợ chồng Lại Tuấn. Bây giờ họ đã khoẻ hơn nhiều, có thể đi lại, nhưng theo Phạm Nhược Tuyết nói thì muốn họ hoàn toàn khoẻ lại thì còn chờ khoảng một tháng nữa.
Lê Văn Vân bước đến phòng, nhìn vợ chồng Lại Tuấn nằm trên giường, còn có Lại Dĩnh đang ngồi ghi chép trên một chiếc ghế bên cạnh, Lê Văn Vân xoa đầu Lại Dĩnh, sau đó nhìn Lại Tuấn hỏi: "Chú Lại, dì Chu, chúng cháu không ở thành phố này được bao lâu nữa."
Chu Linh nằm trên giường, nghe Lê Văn Vân nói xong, bà ta ngẩng đầu hỏi: "Sao thế? Vợ chồng tôi mang lại phiền phức cho cậu ư?"
"Không có.” Lê Văn Vân nói: "Chỉ là vài chuyện sắp làm xong rồi, sau đó phải rời khỏi nơi này."
Chu Linh thở dài một hơi: "Ầy, thật ra lần trước các cậu khiêu chiến là tôi biết rồi, các cậu sớm muộn cũng rời khỏi đây. Nhưng vậy cũng tốt, bất kể là đi đâu cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Rời khỏi nơi này cũng tốt, ở đây lâu lại thiếu mất tình người."
Lại Tuấn cũng tỏ vẻ cảm thán.
Đương nhiên, so ra mà nói, ông ta cảm thấy mất đi sự bảo hộ của đám Lê Văn Vân, có thể cả nhà ông ta sẽ lại phải sống như trước.
Ví dụ như gặp phải chuyện lần trước thì không ai đứng ra cứu họ nữa.
"Hai người đừng như vậy được không, cũng không phải sinh ly tử biệt gì.” Lê Văn Vân nhìn vẻ thương cảm của họ mà nói: "Cháu đến để hỏi mọi người có chịu đi khỏi đây với bọn cháu không."
Vợ chồng Lại Tuấn run người cùng lúc.
Chu Linh gần như không quan tâm thương thế trên cơ thể mình nữa, bà ta ngồi dậy, nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Rời đi... ý của cậu là, rời khỏi khu Tội Ác sao? Đến thành phố lớn bên ngoài? Giống nơi được chụp trong điện thoại các cậu?"
Lê Văn Vân gật đầu: "Đúng rồi! Mọi người đồng ý không?"
Nước mắt Chu Linh rơi lã chã, bà ta gật đầu lia lịa: "Đồng ý, chúng tôi chịu hết!"
Không biết bao nhiêu lần bà ta muốn rời khỏi nơi này, nhưng vì sự tồn tại của Hodges mà nơi này chỉ được vào không được ra, người có thể ra khỏi đây đa số đều có cách của riêng mình.
Nhưng như bà ta đây chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống yên ổn, con cái trưởng thành bình thường.
Nếu có thể rời khỏi đây thì họ chắc chắn đồng ý.
Trên gương mặt hằn lên dấu vết của tuổi già của Lại Tuấn, hốc mắt cũng đỏ au lên.
Là cảm động!
Lê Văn Vân cười, anh đi qua vỗ vai Lại Tuấn nói: "Cháu chỉ đến báo một tiếng thôi, hai người đã đi lại được rồi thì rảnh rỗi có thể dọn dẹp đồ đạc một chút, cần đem gì thì đem theo, đương nhiên tốt nhất là đem theo đồ đạc có ý nghĩa kỷ niệm là được, ra ngoài rồi bọn cháu sẽ sắp xếp chỗ ở, không thiếu gì cả."
Vợ chồng Lại Tuấn có hơi xúc động.
Lúc này, Lại Dĩnh nghiêng đầu hỏi: "Anh Vân, nếu chúng ta ra ngoài rồi em có thể đi học không?"
"Được chứ!” Lê Văn Vân cười nói với cô bé.
"Yeah!” Cô nhóc mừng rỡ.
"Hấp thụ hết mớ này sẽ mạnh tới mức nào đây?” Lê Văn Vân hít hít mũi, sau đó lẩm bẩm: "Sẽ có ngày, Bùi Nghênh Tùng, ngày tàn của ông sắp tới rồi!"